nhất định phải nắm giữ nó, có nó, lại phối hợp với cái mặt nạ thần bí kia của
anh, anh có thể kêu gọi em bất cứ lúc nào, em thậm chí còn có thể dẫn anh vào
trong Không Gian Phong Ấn để chơi.
Anh biết không, bởi vì em thường xuyên nói về anh với người ở bên trong, cho
nên có rất nhiều chị Khí linh khác muốn gặp anh đấy."
"Loya, chúng ta nói việc chính trước, chờ đến lúc bắt đầu hành động, chúng ta
sẽ xin phép để cô xuất hiện ở thành phố York, cô có nắm chắc có thể khống chế
lại đồng xu kia sao?"
"Đương nhiên, ta có thể rõ ràng cảm giác được, bên trong tất cả đồng xu, chỉ có
một mình ta là Khí linh, chỉ cần ta có thể xuất hiện ở đó, sẽ có thể lập tức cảm
ứng được nó, sau đó, khống chế lại nó."
"Có thể khống chế tới mức độ nào?"
"Dựa theo lời mà anh Karen nói, bọn hắn là đang mượn dùng sức mạnh của
đồng xu để duy trì hoạt tính của Thiên sứ, nếu như tên Thiên sứ kia có tư duy
mà nói, vậy em sẽ có thể điều khiển sức mạnh của Nguồn Gốc Tội Lỗi, để nó
mê mang, từ đó khiến cho nó trở thành một con rối do em khống chế.
Lúc trước em không làm được đến mức này, nhưng bây giờ thì em tuyệt đối
không có vấn đề."
"Đến lúc đó cô đợi ta ra hiệu, ta cần cô thừa dịp loạn lạc mà giấu đồng xu đó đi,
được không?"
"Không có vấn đề, cho dù anh Karen không nói thì em cũng sẽ làm như vậy,
đồng xu kia chắc chắn phải đưa cho anh rồi."
"Còn có chút chi tiết cụ thể, ta lo lúc chính thức triệu hồi cô đến thì sẽ không có
cơ hội nói, bây giờ nói trước với cô."
"Được rồi, anh Karen cứ nói, em nghiêm túc nghe."
"Đầu tiên..."
Đợi đến sau khi nói xong về một vài điều cần chú ý, Karen thở một hơi dài nhẹ
nhõm.
Sau đó anh đưa tay sờ sờ đầu Loya, hỏi: "Ở trong đây sống có vui không?"
Nếu như bây giờ Richard ở đây, có lẽ sẽ tán thán nói: Được đấy, biết được rằng
sau khi làm xong việc không phải ngồi một bên hút thuốc mà là sẽ ôm ấp an ủi.
"Ngay từ đầu cảm thấy cô đơn, bây giờ thì hoàn hảo, có đôi khi em cũng sẽ đi
tham gia kế hoạch vượt ngục của bọn họ, mặc dù mỗi lần thì bọn họ đều thất
bại, nhưng ta cũng có thể cảm nhận được một loại niềm vui thú."
"Ha ha."
"Còn anh Karen thì sao, ở bên ngoài anh vẫn khỏe chứ?"
"Ta rất tốt, không cần lo lắng, thời gian sắp đến, chờ đến lúc đồng xu trong tay,
ta lại triệu hồi cô đi ra, đến lúc đó giới thiệu cho cô thêm những người bạn
khác."
"Được rồi, anh Karen, lại ôm một chút."
Loya giang hai cánh tay ôm lấy cổ Karen, sau đó hôn một cái lên mặt Karen.
Chờ sau khi cái hôn này kết thúc, Karen bỗng nhiên cảm giác được thể xác tinh
thần nhẹ nhõm, cứ như áp lực trên người bao gồm cả gánh nặng tâm lý do Thiên
sứ tạo ra lúc trước cũng đều biến mất không thấy gì nữa.
Cả người, có một loại cảm giác không linh, hết sức thoải mái, vô cùng thả lỏng,
như là cảm giác nằm trên bờ cỏ cạnh bờ sông ngủ trưa một giấc giữa trời xuân.
"Nấc..."
Loya thì nấc một cái, sau đó cực kỳ ngượng ngùng che miệng lại, lập tức lại lộ
ra vẻ mặt ân cần, nói:
"Anh Karen, áp lực của anh thật lớn nha."
Nói xong, cô lại đưa tay ôm lấy Karen, còn dùng tay vỗ vỗ phía sau lưng, đây là
đang tiến hành trấn an Karen.
Karen sửng sốt một chút, nói: "Cám ơn cô, Loya."
Một nụ hôn kia của cô bé, đã hút ra những mệt mỏi và tạp chất trong linh hồn
mình.
Loya là Nguồn Gốc Tội Lỗi, nhưng chính là bởi vì quá thuần khiết, cho nên tất
cả cảm xúc tiêu cực sẽ theo đó mà tràn vào.
"Anh Karen, đừng có áp lực lớn như vậy, nếu như công việc không thuận lợi mà
nói, cũng không cần liều mạng làm việc như thế, em cảm thấy, một ngày nào đó
em sẽ cùng bọn họ thành công vượt ngục, đến lúc đó em sẽ có thể tới tìm anh."
"Ha ha, ta không sao."
"Anh Karen, đã đến giờ, em đi trước đây, hai ngày nữa gặp."
"Ừm, hai ngày nữa gặp."
Loya cẩn thận mỗi bước đi, quay trở về vòng xoáy, ngay sau đó, vòng xoáy
đóng lại.
Karen đứng người lên, xuống khỏi tế đàn, lúc mở cửa đi tới, vô thức thả lỏng bờ
vai của mình.
"Cà phê." Ruilier đưa tới một ly cà phê.
"Cảm ơn." Karen nhận tách cà phê uống một ngụm, "Cũng thơm ngọt như nụ
cười của cô vậy."
Lúc này mặt Ruilier đỏ lên.
Karen cũng ý thức được mình đường đột, thật sự là Loya "Tịnh hóa", để mình
bây giờ rất là vui vẻ thả lỏng, anh thật sự không phải là muốn ngả ngớn, mà là
muốn ca ngợi.
Giống như là tỉnh lại vào sáng sớm sau giấc ngủ, đẩy cửa sổ ra, hít sâu một hơi,
muốn ca ngợi khoảng thời gian tươi đẹp này.
Chỉ có thể nói, lúc trước mình đã tích lũy quá nhiều áp lực, một khi được phóng
thích, nhẹ nhàng đến mức muốn bay lên.
"Ta thích mùi vị của loại cà phê, có cách pha không?"
"Cà phê này là do một loại Thần khí tạo ra, cho nên..."
"A, trách không được, thật hâm mộ phúc lợi đãi ngộ của các cô."
"Sau này ta có thể gửi một ít đến cho ngài. A, đúng, xem xét từ trên tư liệu, Bộ
trưởng Karen ngài có quan hệ rất sâu với đồng xu Varax, việc thu thập hai đồng
xu này cũng có liên quan đến ngài."
"Đúng vậy, cũng chính bởi vì có mối liên hệ này, cho nên trong lúc thi hành
nhiệm vụ đặc thù, mới có thể nghĩ đến mượn dùng nó, thủ tục cần hoàn tất sau
đó, còn xin cô để ý."
"Xin ngài yên tâm, ta hiểu rồi."
Ruilier dẫn Karen đi tới cổng, lúc giúp Karen mở cửa, Ruilier liếm môi một cái,
hỏi: "bộ trưởng Karen, hôm nay ngài có thời gian sao?"
"Cái gì?"
Ruilier giống như là cố lấy dũng khí, hỏi: "Ý của ta là, ta có thể mời ngài cùng
dùng cơm trưa không?"
Con người, dù sao cũng phải vì hành vị "Ngả ngớn" của mình mà trả giá.
"Rất xin lỗi, nhiệm vụ quan trọng, bây giờ ta cần lập tức trở về xử lý, có thể cho
ta một tấm danh thiếp của cô sao?"
"Được rồi, đương nhiên." Ruilier lấy từ trong túi ra một tấm danh thiếp.
Phía trước có một loạt danh xưng mà Karen không hiểu, nhưng xưng hô sau
cùng là... Tổ trưởng.
Một cán bộ trong hệ thống ở tổng bộ, dù chỉ là tổ trưởng, cũng sẽ không đơn
giản, ừm, coi như cô ta đơn giản, cha mẹ của cô ta cũng sẽ không đơn giản.
"Chờ có thời gian, ta sẽ liên hệ cô để cảm ơn vì sự giúp đỡ ngày hôm."
Karen cực kỳ trịnh trọng bỏ danh thiếp vào túi, nếu không có gì bất ngờ xảy ra,
sau này lúc ngày lễ và tết, cô ta cũng sẽ nhận được lễ vật mà Alfred chuẩn bị.
"Vậy thì tốt, chờ cơ hội lần sau."
Karen đi ra cửa, đi tới trong viện.
Con corgi kia nằm ngoài chuồng chó, một đôi mắt to nhìn chằm chằm Karen,
chờ đến lúc Karen tới gần, nó nhịn không được nhíu mày hỏi:
"Nếu như không phải canh chừng ở đây nhiều năm như vậy, ta thậm chí cũng
bắt đầu hoài nghi bên trong rốt cuộc là tổng bộ của Không Gian Phong Ấn hay
đã biến thành một cái kỹ viện rồi;
Nếu không thì sao giải thích được ngươi lại vui vẻ đi ra ngoài như vậy, giống
như là vừa mới vừa được “giải tỏa” một lần."
"Thật sự cho dù ngài biến thành một con chó, cũng không có cách nào che lại sự
thô tục của mình."
"Hừ, thằng nhóc, nhớ kỹ, cũng chỉ có ở chỗ của ta ngươi nói vậy mới không bị
gì, về sau ở đại khu Dinger, nhớ kỹ cụp cái đuôi lại mà đối nhân xử thế."
Karen cười cười, tiếp tục đi ra ngoài.
Corgi tiếp tục nhìn anh, phát ra một tiếng cảm khái:
"Gâu gâu." (Mà cũng đúng, thằng nhóc này dáng dấp quả thực thật đẹp mắt, đẹp
trai hơn ta năm xưa nhiều lắm.)
Karen dừng bước lại,
Corgi ngơ ngác một chút, hắn ta có thể nghe hiểu?
Karen tiếp tục đi ra ngoài.
Hô, quả nhiên, là ta nghĩ nhiều rồi.
Lúc này, Karen đưa tay vung vẩy về sau một chút:
"Cảm ơn, ngài bây giờ cũng thật đáng yêu."