cần phải nói gì nhiều, hạm đội của Nguyệt Nữ Thần Giáo tổn thất nặng nề,
chiến hạm chỉ huy muốn phá vòng vậy nhưng cũng thất bại; cuối cùng chiến
hạm chỉ huy bị đánh chìm, ngoại trừ một bộ phận nhỏ chiến thuyền có thể thừa
dịp hỗn loạn mà trốn thoát, phần lớn chiến thuyền đều bị đánh tan thành mảnh
nhỏ mà chìm xuống đáy biển.
Mota cũng rất thông minh mà né tránh việc đám người của Karen trong lúc hải
chiến bắt đầu đã lựa chọn rời đi, bởi vì lúc này cho dù có thảo luận về việc này
thì cũng không có chút ý nghĩa nào, chưa kể chính bọn họ có thể trốn thoát
thành công mà ôm ván gỗ trôi đến nơi này thì hiển nhiên cũng không phải là
người chiến đấu đến thời khắc cuối cùng.
"Ai." Mota thở dài, cười khổ nói, "Bây giờ cũng chỉ có thể quay trở về quần đảo
Meppers trước thôi."
Karen mở miệng nói: "Ta có hai vấn đề muốn hỏi ngươi một chút."
"Xin mời ngài nói, đội trưởng Karen."
"Thứ nhất, ngươi để lại dấu ấn trên đồ vật nào hay trên người ai trong tiểu đội
của ta?"
Karen không tin Mota là chỉ trùng hợp mà trôi đến vị trí hòn đảo nhỏ này, hắn ta
chắc chắn là cảm giác được phương hướng. Mota rất thành thật mà trả lời: "Tôi
đưa cho ngài Mas một viên nguyên thạch trận pháp."
"Cái này..." Mas tức đỏ mặt, "Nguyên thạch ở trong ba lô của tôi, thế mà ngươi
…"
Karen giơ tay lên, ra hiệu Mas đừng nói nữa, anh sẽ không bởi vì việc này mà đi
trách Mas, bởi vì Mota đưa tặng rất nhiều lễ vật.
"Thật xin lỗi, ngài Mas." Mota thể hiện sự áy náy với Mas, sau đó nhìn về phía
Karen một lần nữa, "Đội trưởng Karen, còn về vấn đề thứ hai?"
"Vấn đề thứ hai đó là, ngươi dựa vào cái gì mà cảm thấy quần đảo Meppers còn
nằm trong sự kiểm soát của Nguyệt Nữ Thần Giáo?"
…
"Soạt."
Neo từ trong chiếc giường nước đứng người lên, dùng bàn tay sờ lên vị trí vết
thương trước ngực, ở chỗ đó lúc này đã có máu thịt mới bổ sung vào, ngoại trừ
làn da trên khu vực to cỡ miệng chén này có chút trắng nõn thì cũng không có
điều gì khác thường.
"Ngươi có biết thường xuyên di chuyển vị trí của trái tim sẽ xuất hiện cái tác
dụng phụ gì không?"
"Tác dụng phụ gì vậy đoàn trưởng?"
Richard cũng ngồi xuống trên giường, cậu ta chịu đựng cảm giác ngứa ngáy khó
chịu cả nửa ngày, bây giờ thì vết thương đã gần như khôi phục. Neo nói: "Thay
đổi vị trí của trái tim, dễ khiến ta mất ngủ."
"Vậy ngài đổi nó về vị trí cũ thì không phải là xong rồi sao?"
"Được rồi, không thay đổi nữa, thật vất vả mới khắc phục được vấn đề này, đổi
lại thì ta sẽ mất ngủ tiếp, cứ cố định như vậy đi, cũng xem như mê hoặc đối thủ
và giảm bớt một nhược điểm dễ bị khắc chế."
"Đoàn trưởng anh minh."
"Tại sao ngươi phục hồi chậm thế?"
"Tôi cũng không biết, có thể là sau lần Jerry phát tình kia, bị Karen hù dọa,
chìm vào trạng thái ngủ say mấy ngày, bây giờ vừa mới thức tỉnh."
"Ngươi giao lưu trao đổi cùng nó nhiều một chút, tốt nhất là ước định với nó,
ngươi dành thời gian ăn chút côn trùng để tẩm bổ cho nó."
"Tôi đã biết thưa đoàn trưởng."
"Được rồi, rời giường, ai, đáng tiếc, không được đến chiến trường "
"Cũng đúng." Trên mặt của Richard cũng là vẻ tiếc nuối, "Tôi còn muốn chờ
đến sau khi nhìn thấy chiến trường thì trở về tìm ông nội và cha tôi để khoác lác
đây."
"Bọn họ cũng không biết ngươi không ra chiến trường mà là nằm ở chỗ này ấp
trứng."
"Hả?"
"Ý của ta là sau khi ngươi trở về vẫn có thể khoác lác với cha của ngươi như cũ,
tin tưởng ta đi, cha của ngươi chắc chắn sẽ dùng sùng bái ánh mắt mà nhìn
ngươi, dù sao thì ngươi cũng là người đã trải đời."
"Ngài nói rất có lý."
Neo mặc xong thần bào, ngáp một cái, nhìn về phía Richard: "Bây giờ ta đang
rất muốn uống một chút máu nóng để bồi bổ." Richard sợ run cả người.
"Chỉ nói thế thôi, ta là Dị Ma Khát Máu, muốn uống máu người là một việc rất
bình thường, mặc dù ta có thể nhịn được."
"Đoàn trưởng, ngài nói xem có kỳ lạ hay không, lúc nằm trên giường cũng
không có cảm giác, lúc này vừa mới xuống giường thì có cảm giác mắc tiểu."
"Vậy thì ngươi cứ đi đi chứ sao nữa."
"Tôi muốn giải tỏa ra bên ngoài, xả xui một chút."
"Ừm?"
"Vị trí bây giờ của chúng ta là điểm cao nhất trên quần đảo Meppers, tôi muốn
đứng ở đó để giải tỏa, như thế sẽ có một loại cảm giác rằng thánh địa được tôi
chúc phúc."
Neo cầm lấy gói thuốc lá mà Karen để lại, rút ra một điếu thuốc đặt lên miệng
châm lửa, phun ra một vòng khói, nói với Richard:
"Nếu ta là cha ngươi, ta cũng sẽ nhịn không được mà muốn đánh ngươi."
"Ý của ngài là cảm thấy việc này quá thô bỉ sao?"
"Không, ý của ta là... Cùng nhau làm."
Hai người ra khỏi phòng, đi đến vườn hoa sau hành cung, nơi này hướng đối
diện với biển cả, nơi xa là dải cây xanh bên ngoài còn có thể trông thấy bóng
dáng của hộ vệ và người hầu.
Sau khi Neo ra ngoài thì cảm giác được trận pháp giám sát ở nơi này đang mở
ra, mà ở trên nóc của hành cung còn có hai ánh mắt đang nhìn về phía nơi này,
hiển nhiên người của Nguyệt Nữ Thần Giáo cũng không bỏ qua việc giám thị
hai tên thương binh ở lại đây.
Richard chuẩn bị móc dụng cụ ra để “sáng tạo nghệ thuật”,
Thấy Neo không có động tác, nghi ngờ hỏi: "Đoàn trưởng?"
"Ta cần phải tích tụ một chút, ngươi đi đổ nước trước đi."
"Được rồi, đoàn trưởng. A, ha ha, nhìn, đoàn trưởng, hạm đội khải hoàn trở về,
tôi đã nói rồi, xả đi những điều không may, lần này vận may đã đến, chúng ta
mới vừa dậy, Karen bọn họ lại vừa lúc trở về."
Phía trên mặt biển, xuất hiện bóng dáng của một hạm đội, đang tiến về hướng
của đảo chính.
Neo đưa bàn tay đặt ở trên trán để ngăn bớt ánh sáng mặt trời ảnh hưởng tầm
nhìn, sau khi quan sát cẩn thận hạm đội kia một lúc, sau đó thì rút một con dao
găm từ trong đế giày ra rồi ném về phía Richard, Richard đưa tay chụp lấy.
"Có chuyện gì vậy, đội trưởng?"
"Cờ mà hạm đội kia đang treo là của Luân Hồi Thần Giáo, mau cắt cái nguồn
gốc xui xẻo của ngươi xuống đi."