nói ra câu "Tránh một chút, đừng quấy rầy công việc", chỉ có thể dùng một tay
tiếp tục thử điều chỉnh trận pháp.
Eisen từng dùng thân phận "Memphis" trải qua rất nhiều lần mạo hiểm, đã sớm
không chút lo lắng đối với tình hình xảy ra trước mắt, ông ta tin tưởng cháu trai
mình đã phải chuẩn bị tất cả rồi mới tiến công, nhưng Kaixi không giống, vấn
đề mà bà ta đang gặp phải lúc này là: Nếu sau mười phút nữa thế giới sẽ huỷ
diệt thì ngươi sẽ làm cái gì?
Nhìn thấy cha mẹ mình như thế này, trên mặt Richard nở nụ cười, ngược lại là
cậu ta chưa hề trách cha mẹ mình, bởi vì cho tới lúc này cậu ta vẫn sống rất vui
vẻ.
Ngược lại là chuyện này, tựa như vẫn là một cái gai trong lòng của mẹ mình.
Thật ra trong mắt Richard thì việc này cũng không có gì, chỉ là không chịu được
áp lực gia đình nên rời đi thôi, cũng không phải ly hôn rồi tái hôn, sau khi mẹ về
cũng không dắt thêm đứa em cùng mẹ khác cha nào khác về.
Richard xoay người, vừa lúc nhìn đối mặt với Philomena.
Lập tức, Richard đi đến bên cạnh Philomena.
Philomena nhìn cậu ta, nói: "Ta không cần an ủi.”
Richard chỉ chỉ bản thân, nói: "Ta cần."
"Ngươi và Karen, không hề giống nhau."
"Xin nhờ, sao ta lại giống ngài ấy."
Philomena sửng sốt một chút, lúc này mới phản ứng được việc Richard không
biết Karen là anh họ của cậu ta.
Sau đó, Philomena lại chìm vào trong cảm giác tự trách, cô cảm thấy mình
không nên mang Karen ra so sánh với Richard, cô đã từng tiếp xúc với Eunice,
cô rất rõ ràng, mình cũng không có khả năng đi so sánh với Eunice.
Ánh mắt của cô gái trẻ tuổi kia khi đẩy cửa sổ ra rồi dịu dàng nhìn xuống, ban
đêm Philomena đã thử luyện tập trước tấm kính trong phòng ngủ rất lâu, luyện
đến nỗi cơ mặt và khóe mắt bắt đầu chuột rút mà không học được một phần nào.
"Thật có lỗi."
"A… tại sao lại xin lỗi ta, cũng bởi vì cô nói ta không bằng Karen sao…ài, có
thể bị mang ra để so sánh với Karen thì ta đã rất vui rồi, ha ha."
"Tâm tính của ngươi thật tốt.”
"Bởi vì vị trí thứ nhất cũng chỉ có một, cũng không thể vì không giành được vị
trí thứ nhất mà không thể sống vui vẻ đâu chứ, còn nữa, vẻ mặt khi cô nói
chuyện vừa nãy rất giống như bà nội ta, không hổ là học sinh của bà ấy."
Trong ấn tượng của Richard, đôi khi bà nội của mình cũng sẽ quen thói lỡ mồm,
đem ông nội ra so sánh với một "người ông" khác, ông nội chưa từng tức giận,
nhưng sau đó bà nội đều sẽ chuẩn bị điểm tâm và canh để bù đắp lại sự áy náy
trong nội tâm.
Richard không biết là trong mắt của ông nội cậu ta, mình và cháu của mình, quả
thực là một sự hoàn mỹ của số mệnh luân hồi.
Philomena đi về phía Pall, đứng bên cạnh;
Nếu như kẻ địch vọt vào nơi này, như vậy thì cô sẽ không tiếc mọi giá mà bảo
vệ Pall rời đi, Pall phải không có chuyện gì xảy ra, nếu không Karen cũng sẽ
xảy ra chuyện.
"Nào, chúng ta làm lại một lần nữa, Thần Trật Tự vĩ đại …"
Pall giơ chân mèo lên, một bắt đầu một lần tuần hoàn nữa.
Một đám thần quan ở phía dưới cũng cầu nguyện theo: "Thần Trật Tự vĩ đại…"
"Ầm!!!"
Ánh sáng trắng, ánh sáng trắng nóng bỏng lấp lóe từ đằng xa, qua một hồi lâu,
tiếng nổ vang không ngừng truyền đến.
Đám người đều lộ ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng, bọn họ rõ ràng, điều này có nghĩa
quân chủ lực phe mình đã đuổi đến, mà lại đang chính thức phát động tiến công.
Lúc này Pall buông chân mèo xuống, nhìn một chút về phía đồng hồ, nói:
"Chúng ta tranh thủ nhiều thời gian hơn nhưng mặc kệ như thế nào, bên phía
Karen chắc chắn sẽ chọn tấn công lúc quân địch bắt đầu tấn công chúng ta."
Philomena nhẹ gật đầu, nói: "Đúng vậy, không sai."
Đương nhiên, chuyện này cũng không thể nói rõ bên phía Pall tranh thủ thêm
thời gian là không có ý nghĩa, bởi vì cái này có thể giảm thấp mức độ nguy
hiểm xuống.
Sau khi quân đoàn chủ lực phát động tấn công, quân đoàn Đại Địa cũng nhanh
chóng tiến quân về hướng này, rất nhanh, quân đoàn Sinh Mệnh cũng đình chỉ
việc tấn công.
Dù cho mọi người đã thấy rõ ràng bộ dáng của những con yêu thú kia, nhưng
chúng nó cũng không tiếp tục gào thét xông đến, mà là dừng lại ở nơi đó.
"Kỵ sĩ chim ưng, trở về đơn vị meo!"
Dưới mệnh lệnh của Pall, các kỵ sĩ chim ưng nhao nhao cất cánh, bắt đầu vừa
thăm dò tình hình chiến trường vừa trở về đơn vị.
Đồng thời, cũng có một số nhỏ đem tình báo tập hợp đến chỗ tổ thông tin.
Tốc độ sụp đổ của quân đoàn Đại Địa để cho những người trong tổ thông tin
phải kinh ngạc, sau hai đợt pháo kích, bọn hắn cứ như là hổ giấy, bị chủ lực
quân đoàn lập tức xuyên thủng.
Điều này có nghĩa tổ thông tin sẽ tuyệt đối an toàn, bởi vì bọn họ có thể có một
phương hướng để rút lui, để chủ lực đến tiếp ứng.
Cùng lúc đó, đám yêu thú của Sinh Mệnh Thần Giáo ban đầu đứng yên quan
sát, sau đó cũng lựa chọn rút hẳn về phía sau.
Sinh Mệnh Thần Giáo không dám trực tiếp đi chỉ viện quân đoàn Đại Địa, sợ
mình cũng bị cuốn vào trong, lựa chọn sách lược bảo thủ nhất.
"Không thể để cho bọn hắn nhẹ nhàng rút quân như vậy." Philomena hỏi:
"Ngươi có ý nghĩ gì không?"
"Có, làm mồi nhử lâu như vậy, mặc dù rất có ý nghĩa, nhưng cũng cần tìm một
cơ hội để thể hiện, ngươi nói đúng không, thùng cơm nhỏ?"
"Chúng ta cần đảm bảo an toàn, không thể mạo hiểm."
"Ngươi không muốn chơi vui một lúc sao, sâu ngủ?”
"Muốn."
"Haha meo." Pall nhảy lên trên bờ vai Philomena, hô với Eisen, "Tiểu đoàn
trưởng Eisen, bây giờ có thể thu hồi hiệu quả của trận pháp chúc phúc, mặt
khác, ta muốn hỏi ngươi, ngươi có thể để cho hiệu quả chúc phúc của trận pháp
đánh trúng vào một mục tiêu cụ thể hay không, cự ly ở xa."