mừng khi nghe cô nói những lời này, thật đấy."
"Cám, cám ơn ngài, Bộ trưởng Karen, cho nên, ta có thể ôm ngài một chút
không, chỉ một chút, nhẹ nhàng một chút."
"Được rồi, đương nhiên."
Karen giang hai cánh tay, nắm tay nhẹ nắm lại mà đỡ ở trên lưng của Aimei.
Đang lúc Karen chuẩn bị kết thúc cái ôm lễ nghi, tiểu thư Aimei bỗng nhiên chủ
động ôm chặt Karen, giống như là một con con lười trèo ở trên cây, ngay cả
chân của cô cũng quấn lên rên.
Sau đó, cô nhảy về sau một cái, rơi xuống, hít sâu một hơi, cúi đầu với Karen:
"Cảm ơn, ta đã thỏa mãn."
"Ha ha, ngài thật đáng yêu."
"Mặt khác, đây là lễ vật ta tặng cho ngài."
Aimei lấy một mặt dây chuyền pha lê ra, hai tay đưa cho Karen.
"Mời ngài Karen nhận lấy, cảm ơn ngài."
"Được rồi, cảm ơn." Karen nhận mặt dây chuyền, sau đó vô thức đưa tay vào
trong túi mình, nhưng túi của anh trước giờ vẫn luôn trống trơn.
Đồ không dùng đến thì Karen cũng không mang theo, mang ở trên người đều
không thể đưa tặng người khác, cũng không thể móc ra một xấp Phiếu Trật Tự
để làm quà đáp lễ chứ?
Lúc này, Ashley chủ động nhích đến một chút ở đằng sau, đưa một cái vòng tay
của mình cho Karen.
Karen thuận tay đưa nó cho Aimei, nói: "Đây là quà đáp lễ."
"Cảm ơn ngài, ta nhất định giữ gìn nó thật tốt, mặt khác, cảm tạ ngài lần trước
đã gửi thư hồi âm cho ta, cũng cảm tạ ngài đã cổ vũ ta trong việc tu luyện."
"Đúng vậy, mặc kệ lúc nào cũng hay kiên trì tin tưởng vào chính mình."
"Không sai, ngài nói rất đúng, xin cảm ơn lần nữa, ta sẽ không quấy rầy ngài, ta
cực kỳ kích động, hôm nay, thật sự vô cùng kích động, cảm tạ!"
...
"Meo?" (Karen gửi thư hồi âm cho cô ta à?)
"Gâu." (Alfred thay mặt gửi, gần đây trong văn phòng nhận được không ít thư.)
"Meo." (A, đây quả thật là một cái radio tuyệt vời.)
...
Chờ đến sau khi Aimei rời đi, tiểu thư Dinah giang tay, rất là bất mãn nói: "Cho
nên, chị Auggie này, tại sao chúng ta muốn phá cái tường này ra làm gì?"
Auggie đáp lời: "Là do tiểu thư ngài ra lệnh, ta chỉ là làm theo."
Tiểu thư Dinah nhún vai: "Làm người xem một lần, ai, chúng ta vẫn nên quay
trở về đi, ta lo lắng tiếp nữa sẽ còn có người đến."
Nói là nói như vậy, nhưng tiểu thư Dinah có vẻ cũng không có ý đi, mà là tò mò
nói: "Được chào đón đến thế cơ à?"
Karen trả lời: "Bởi vì Trật Tự Thần Giáo là Thần Giáo đệ nhất, cho nên bất cứ
tin tức gì phát sinh ở Trật Tự Thần Giáo đều rất dễ dàng khiến cho toàn bộ giới
giáo hội chú ý."
"Ngươi nói rất đúng, nếu như ngươi nói câu này cho cha nuôi của ta nghe, hắn
hẳn là sẽ rất vui mừng."
"Ha ha."
Karen đưa mặt dây chuyền kia cho Ashley, Ashley lui lại một bước, ra hiệu
mình không thể nhận.
"Giúp ta giữ một chút, sau khi trở về giao cho Alfred, mặt khác, cái vòng tay
kia..."
"Cũng không có ý nghĩa quý giá gì, cho nên có thể đưa ra ngoài."
"Đến chỗ Alfred để báo cáo."
"Được rồi, Bộ trưởng."
Lúc này, tiếng đập cửa vang lên lần nữa.
Tiểu thư Dinah nắm tóc: "Còn tới nữa à?"
Karen mở miệng nói: "Mời vào."
Xà yêu mở cửa phòng ra, lần này đằng sau không có người đi cùng, cô ta cười
đưa hai bộ catalog đến:
"Đây là hình ảnh và tư liệu của những cộng tác tham dự lần này, mời các vị xem
qua."
"Được rồi, cảm ơn."
Lúc Karen nhận lấy hỏi: "Bộ nào là của ta?"
"Hai bộ là giống nhau."
"Được rồi, đã biết."
Xà yêu rời khỏi phòng.
Karen đưa một bộ cho Dinah, Dinah nhìn cũng không thèm nhìn, vứt xuống trên
ghế sa lon.
Pall thì nhảy qua, dùng móng vuốt lật ra xem xét.
Lúc này Auggie chủ động đi đến trước ghế sô pha, cúi người, nhìn xem con
mèo đen này, dọc đường, con mèo đen này cũng sờ mông của mình không ít
lần.
Ngay sau đó, ngài Auggie vừa nhìn về phía Kevin.
Kevin thì liếm chân chó của mình, dáng vẻ rất chân thật của một con chó.
Ngài Auggie mất đi ký ức đêm đó đứng người lên, nói với Karen đang nghiêm
túc xem xét cuốn catalog: "Hai con vật nuôi này của ngươi, đều rất không bình
thường."
Mèo và chó có thể giữ bộ dạng bình thường trước mặt một con rồng, thì có
nghĩa bọn chúng cũng không tầm thường.
Karen cười cười với ngài Auggie, sau đó cúi đầu xuống tiếp tục xem catalog.
Ngài Auggie cũng ý thức được cái gì, lùi lại sau lưng tiểu thư Dinah, không nói
thêm gì nữa, bởi vì cô cũng ý thức được nếu tiếp tục trò chuyện về hai con vật
nuôi này, sẽ để cho mình bị thương.
Nhưng người đàn ông trẻ tuổi trước mắt này, lại ý thức được trước mình.
Đáng chết...
Ngài Auggie hiện tại bắt đầu hoài nghi đêm đó lúc ở nhà Đại chủ giáo, rốt cuộc
là đối phương đang ép buộc mình hay vẫn là mình chủ động dụ dỗ hắn!
Lúc này, phía dưới trên sân khấu phát ra âm thanh.
"Vị cộng tác thứ nhất, quân đoàn trưởng tộc thằn lằn, Monba!"
Không có lời dẫn, không có làm nền, đại hội lựa chọn, cứ như mà vậy trực tiếp
bắt đầu.
Karen và Dinah cùng đi đến trước lan can phòng, nhìn về phía phía dưới, trên
sân khấu có một người thằn lằn dáng người khôi ngô, toàn thân màu trắng đang
đứng đấy, giống như mắc chứng bạch tạng.
Đây hiển nhiên không phải đối tượng mà Karen và Dinah cần cân nhắc, sau khi
Karen nhìn lướt qua thì lại nhìn vào catalog, lúc lật đến trang cuối cùng, cũng
không nhìn thấy chân dung Cốt Long.
Tiểu thư Dinah cũng nhìn thấy, nói: "Tất nhiên không ở bên trong catalog, đó là
thuộc về chương trình ngầm."
Karen nói: "Từ lúc làm nền bắt đầu, ta cảm thấy có thể sẽ phát sinh một chút
chuyện ngoài ý muốn."
...
"Gâu?" (giống như muốn bắt đầu theo đường cũ rồi?)
"Meo." (Đúng vậy, bắt đầu, ngươi đoán xem tình huống tiếp xuống sẽ phát triển
ra sao?)
"Gâu." (Phát triển như thế nào?)
"Meo." (Cái cô nàng ngốc này sẽ cầu xin cậu ta tranh giành Cốt Long.)
...
"Địa Huyệt Thần Giáo không dám, đây là lễ vật vốn đã định trước sẽ cho ta."
Tiểu thư Dinah vô cùng tự tin đối với việc này, "Trừ phi, Địa Huyệt Thần Giáo
thật dám vạch mặt với Trật Tự chúng ta."
Cô ta đúng là dùng quan hệ để đến đấy, nhưng quan hệ của cô ta, thế nhưng là
ai. Cũng bởi vậy, cô không cho rằng Địa Huyệt Thần Giáo dám không cho vị
kia mặt mũi.
Karen tiếp tục nói: "Có thể sẽ không công khai, nhưng có lẽ sẽ lựa chọn một
phương án điều hoà."
"Phương án điều hoà, ví như?"
"Tỉ như tìm một cái lý do, bố trí một cái ngưỡng cửa, sau khi phủ bỏ mọi quan
hệ, để con Cốt Long này xem như một vật cạnh tranh, để những người lần này
đến đây cùng đi cạnh tranh, ngài cũng nhìn thấy, lần này trong những Thần
Giáo khác đều là những người tinh anh đến đây, là đối tượng bồi dưỡng trọng
điểm trong Thần Giáo của họ."
Tiểu thư Dinah trầm ngâm một chút, nói: "Nếu quả như thật là như vậy, Karen."
"Ừm?"
"Ngươi cũng muốn hết sức tranh giành."
Karen ra vẻ khổ sở nói: "Ta cùng tranh giành với ngài? Thật có lỗi, ta không
làm được loại việc này."
"Đây không phải tranh giành với ta, nếu để cho con Cốt Long kia rơi vào trong
tay của Thần Giáo khác, đây mới thực sự là mất mặt, mất mặt Trật Tự chúng ta,
cho nên, nếu thật sự là tình huống đó mà nói, ngươi nhất định phải tranh giành."
Karen do dự một chút, lộ ra vẻ mặt nghiêm túc nhẹ gật đầu,
Nói:
"Ngài nói đúng, ta đã hiểu."