"Đúng thế."
"Vào đi, tất cả mọi người đang chờ cậu."
"Được rồi."
Ngài Bede quay người, tay làm ra một cái động tác "Mời" rất qua loa, sau đó
không đợi Karen đi đến bậc thang, ông ta đã tự mình đi vào.
Karen mang theo Alfred đi vào, trong phòng khách lầu 1, có đốt ba ngọn nến,
ánh sáng có hạn cũng chỉ có thể chiếu rọi một khu vực nhỏ, để trống một
khoảng không gian tối tăm.
Ông lão mặc áo bào trắng nằm dựa vào ghế sô pha, từ từ nhắm hai mắt, giống
như là đang chợp mắt ngủ;
Đằng sau ghế sô pha, có một người đàn ông mặc áo khoác, ghế sô pha bên cạnh,
thì có một cô gái trẻ tuổi mặc áo khoác đang ngồi;
Ngài Bede sau khi đi vào, ngồi trên ghế sô pha đối diện ông lão.
"Karen, cà phê đây."
Âm thanh của Piaget truyền đến từ trong phòng bếp, sau đó, anh ta bưng một
bình cà phê đi ra.
Karen nhận lấy cà phê, nhấp một miếng, bỏ vào hơi quá nhiều đường, ngọt đến
mức có thể làm chết người;
Nhưng Karen nhấp ngụm thứ hai rất nhanh.
"Muốn ăn bánh gatô không, tôi lấy cho anh một miếng?"
"Không cần, tôi ăn tối rồi mới tới."
"A, như vậy thì thật đáng tiếc."
"Do tự anh làm sao, vậy tôi có thể nếm thử một miếng."
"Là do tôi tự tay mua."
"Vậy thì quên đi."
Trưởng lão Dok vào lúc này mở mắt ra, ánh mắt nhìn về Karen, một luồng áp
lực vô hình trực tiếp đè tới.
Karen ra vẻ thoải mái mà hỏi:
"Quả thật là một hội nghị nghiêm túc đấy, nhất định phải không bật đèn mà
châm nến?"
Helen ngồi cầm gậy phép ngồi trên ghế sô pha lè lưỡi, có chút ngượng ngùng
mà nói:
"Thật xin lỗi, là do lúc tôi đốt thi thể không cẩn thận mà đốt cháy đường dây
điện."
"Nha." ánh mắt của Karen băn khoăn, ba mặt ghế sô pha, bên phía ông lão thì
chắc chắn mình không thể ngồi, cha vợ tương lai lại tỏ ra "Không biết" mình,
nhưng hết lần này tới lần khác anh ta cũng không muốn tiếp tục đứng ở chỗ này,
lúc những người khác đang ngồi mà mình vẫn đứng, sẽ tăng thêm áp lực tâm lý
cho chính mình còn những người khác sẽ cảm thấy càng thêm "Yên tâm thoải
mái".
Cuối cùng, Karen đi đến bên người Piaget, ngồi xuống trên tay vịn ghế sô pha,
tiếp tục nói:
"Cho nên, những người mà tôi vốn phải đối mặt, cũng đã tiện tay đốt sạch trong
lúc đốt dây điện à?"
"Đốt phải dây điện là việc ngoài ý muốn, ngoài ý muốn!" Helen lập tức lên
tiếng giải thích.
"Được rồi." trưởng lão Dok trấn an Helen một chút, "Phiền phức của ngươi, đã
được giải quyết."
"Ngươi ở đây, là đang chỉ tôi sao?" Karen chỉ vào mình hỏi.
"Chả nhẽ không phải?" Trưởng lão Dok hỏi ngược lại.
"A." Karen cười ra tiếng, "Tôi chỉ đến đây qua loa một chút, diễn một tuồng
kịch mà thôi, giống như tản bộ sau bữa ăn, vốn là cái gì cũng không làm, tự
nhiên cũng không cần phải lo lắng cái gì.
Cho nên, cái gì gọi là phiền phức của tôi?
Từ đâu ra mà phiền phức của tôi, còn cần các người đến giải quyết dùm?
Trọng yếu nhất chính là, các người cho rằng mình đốt xác thì sẽ không còn
manh mối gì để lại sao?
Ông có đảm bảo rằng trong gia tộc của họ, không có ai biết đám người bọn họ
muốn đi đến nơi nào?
Lúc rời khỏi phòng khám bệnh, giữa đường sẽ không có ai trong đám người này
gọi điện thoại về gia tộc để báo cáo tình hình?
Có lẽ trong gia tộc của bọn họ đều đã biết, đám người này sẽ đến tìm gặp một
bác sĩ tâm lý tên là Karen, sau đó, đám người này bỗng nhiên biến mất, bốc hơi
khỏi nhân gian."
Karen cầm nửa chén cà phê uống dở trong tay đưa đến trước mặt Piaget, Piaget
đưa tay cầm giúp anh.
Sau đó, Karen mở ra hai tay, nhìn xem trưởng lão Dok, ngữ khí bỗng nhiên tăng
lên, giống như đang chất vấn:
"Đây chính là như ông nói, giúp tôi giải quyết phiền phức hay sao?"
Helen yên lặng rụt rụt đầu, bởi vì cô cảm thấy Karen nói rất có lý.
Ánh mắt của Vernon thì nhìn vào trên người của Karen, cẩn thận đánh giá anh.
Sắc mặt của trưởng lão Dok trở nên âm trầm.
Ngài Bede mở miệng cười nói: "Tôi biết bọn chúng, chỉ là một đám người thuộc
về gia tộc Rafael mà thôi, ngài Karen có thể yên tâm, sau khi ăn xong thua thiệt
lớn như vậy, bọn họ chắc cũng không dám tiến hành việc trả thù."
Karen quay đầu nhìn về phía ngài Bede, hỏi ngược lại:
"Tôi có để ý đến cái gia tộc sâu bọ ngu xuẩn này sao?"
Vẻ mặt của ngài Bede ngượng ngùng;
"Ngài Karen đang tiến hành hỏi tội sao?" tay của trưởng lão Dok, đã đặt ở trên
đầu gối của mình.
"Không, tôi chỉ cảm thấy rất tò mò, tò mò một đám người rõ ràng không thể lộ
ra ngoài ánh sang, làm việc, vì cái gì lại không có đầu óc đến thế; đồng thời, tôi
cũng bắt đầu hoài nghi, quyết định tiến hành hợp tác ăn ý với các người lúc
trước, có phải là chính xác hay không."
"Ha ha." Trưởng lão Dok đứng người lên, nhìn xem Karen, "Tên nhóc, cậu có
biết là mình đang nói chuyện với ai hay không?"