Neo cười nói: "Chụp một tấm là được rồi, không cần thiết phải chụp tấm thứ
hai, bởi vì tấm hình này lúc bình thường chúng ta chắc chắn sẽ không lấy ra để
thưởng thức, bởi vì thật buồn nôn."
Karen nhẹ gật đầu, nói: "Ta biết, công dụng của nó là ở chỗ nếu sau này một
người chết bất đắc kì tử thì một người khác có thể lấy ra để tưởng niệm."
"Đúng, cho nên ta đề nghị tấm hình này phải để ở chỗ của ta, dù gì thì ta cũng
có huyết thống của Dị Ma Khát Máu nên khó chết hơn cậu."
"Thế nhưng mà ngài đã từng nghe nói về một câu ngạn ngữ như thế này chưa,
phần lớn những người chết chìm ở dưới sông đều là những người biết bơi."
"Yên tâm, chờ sau khi cậu chết đi, ngày nào ban đêm ta mất ngủ, hoặc là bữa tối
ăn quá no muốn làm vài hoạt động giải trí tinh thần, thì sẽ đem tấm hình này
bày ra trước mặt, ấp ủ một chút cảm xúc, đồng thời nhớ đến cậu, vừa lúc tự làm
bản thân ta cảm động luôn."
Karen đáp lại nói: "Ta sẽ đem tấm ảnh này đi thờ, trên bàn thì đặt mấy món ăn
mà ngài thích ăn và loại rượu mà ngài thích uống, sợ ngài cô đơn buồn tẻ thì ta
sẽ đặt thêm hai cây nến trước ảnh của ngài, để cho ngài nhìn ngắm bọn chúng,
sẽ không để cho bọn chúng dập tắt.
Sau đó hàng năm vào ngày giỗ và ngày sinh nhật thi đi in một chút phiếu điểm
giả, phiếu điểm của Thần Giáo nào cũng có đủ, đến lúc đó đặt ngay trước ảnh
của ngài một cái chậu than, đốt hết cho ngài, đốt vài trăm triệu luôn."
Neo nhíu nhíu mày, cảm khái nói: "Không thể không thừa nhận, những điều mà
cậu vừa nói nghe có vẻ rất chuyên nghiệp, làm cho ta đều có chút cảm thấy nếu
như ta không chết trước thì cũng có chút ngượng ngùng."
"Chuyện sau này, ai có thể nói chính xác được đâu, tấm hình này tôi cũng không
bỏ trong ví mà để ở trong nhà."
"Như thế cũng không tệ lắm, rất công bằng. Vậy thì cậu cũng đừng đi, theo giúp
ta cùng nhau xúc rác, lao động đổ một chút mồ hôi tốt cho cơ thể."
Karen đáp lại nói: "Loại việc này quả thật có ích cho sự khỏe mạnh của tinh
thần và thể xác, ta không giành với ngài, một mình ngài tự hưởng thụ đi."
"Ài, ta nói thật, ta muốn đợi sau khi ta hết triệu chứng sẽ đến nhà Naton nhìn
xem; dựa theo quá trình, đứa con trai của nhà Naton kia, là cha của Vicole trên
danh nghĩa, chắc hẳn đêm nay sẽ trở về, chúng ta có thể đến xem thử một chút,
ta nghĩ nhà hắn nhất định không nghĩ ra được rằng tên tàn dư Ánh Sáng kia lại
quay trở về."
"Quá lâu." Karen lắc đầu, "Còn không bằng ta về nhà một chuyến, quá lâu
không về nhà, con mèo trong nhà đều có ý kiến."
"Vị chó kia không có ý kiến sao?"
"Nó không kén ăn."
"A, vẫn là ngài Tà Thần có thể nhìn thoáng được, thoát ly khỏi những cảm giác
hưởng thụ cấp thấp."
"Hẹn thời gian, ban đêm cùng đi?"
"Để yên, đợi ta thêm hai giờ, cậu nhìn bên kia có cái quán cà phê, cậu qua đó ăn
uống chút đi, sau khi ta quét dọn xong con đường ở dưới thì ta sẽ cùng với cậu
xuất phát."
"Mang theo bệnh trong người mà đi à?"
"Mắc bệnh không phải cũng phân ra triệu chứng nặng hay nhẹ sao, ta cảm thấy
còn khoảng chừng hai giờ nữa, không ảnh hưởng đến lúc hành động.
Nói trắng ra là việc vận hành bình thường của bộ môn cho dù chúng ta tham gia
cũng không có ý nghĩa gì nhiều, dù sao bọn thuộc hạ cũng sẽ làm, hai chúng ta
là lãnh đạo, chủ yếu phụ trách việc tìm kiếm điểm đột phá thôi, tìm được điểm
đột phá, chuyện kế tiếp sẽ đều đơn giản.
Vicole bị kết tội, dưới cái mông của Trison cũng là một đống phân, bên phía đại
khu cũng đã gật đầu, chơi chết hắn gần như đã là chuyện ván đóng thuyền, bây
giờ, vấn đề lớn nhất chính là Dorford.
Muốn chơi ngược lại hắn, không dễ dàng, không có khả năng bởi vì tội loạn
luân mà trị tội hắn được"
"Ngài đang muốn đi tìm cha của Vicole?"
"Dựa theo tư duy của người bình thường, vợ và cha của mình ngủ ở cùng nhau,
còn lại sinh ra cho mình một đứa em trai, trong lòng của hắn chắc hẳn là sẽ rất
đau đớn thậm chí là phẫn nộ chứ?"
"Cũng có thể là hưng phấn."
"Cậu đang nói đến tình huống cực đoan."
"Được thôi, chỉ mong là không phải vậy."
"Cậu nghĩ, thần quan ngoại giao thoạt nhìn là một nghề nghiệp cực kỳ tôn quý,
đối với thần quan phổ thông mà nói, nếu có thể có được nghề nghiệp như vậy
thì con đường phát triển chắc chắn sẽ rất tốt, nhưng đối với nhà Naton mà nói,
hắn lựa chọn con đường như vậy thì rõ ràng có chút khó hiểu, cậu hiểu chứ?"
"Ý của ngài là, hắn là vì muốn chạy trốn khỏi gia đình của mình?"
"Ừm, ta phỏng đoán như thế này."
"Chúng ta trước hết sẽ chơi chết anh trai của hắn, lại chơi chết con của hắn, thôi
được rồi hẳn phải là em trai, sau đó chúng ta lại đi tìm tới hắn, yêu cầu hắn trợ
giúp chúng ta đến cùng hợp tác chơi chết cha của hắn?
Nếu như hắn đáp ứng mà nói, vậy hắn phải là một con người méo mó đến mức
độ nào chứ."
"Ta cảm thấy ở phương diện này thì cậu chắc hẳn phải rõ ràng hơn so với ta, ta
đã sớm phát hiện cậu giỏi trong việc nắm bắt lòng người."
"Việc này, độ khó quá cao."
"Nhưng việc có đôi khi nhìn có vẻ cực kỳ khó khăn, thường thường sẽ bị những
phương thức cấp thấp và đơn giản đến nỗi khó có thể tưởng tượng giải quyết."
"Được rồi, ngài cứ tiếp tục quét rác, ta đi cùng ngài một chuyến."
"Đúng rồi, cậu không giúp ta cũng được, nhưng cậu gọi thêm hai người đến để
giúp ta đi, chờ đến khi ta cảm thấy mình đã ổn rồi thì để cho bọn họ tới giúp ta
xử lý nơi này một chút, dù gì thì trong xe rác cũng có chứa nhiều hàng như
vậy."
"Tại sao ngài không tự gọi người của mình đến?"
"Bởi vì trước mắt thì tiểu đội dưới quyền trực tiếp của ta cũng chỉ có mỗi tiểu
đội của cậu mà thôi."
Karen khoát tay áo với Neo, đi đến một quán cà phê đối diện phía bên kia
đường, gọi một ly cà phê cộng thêm một phần cơm cà- ri và bò xào.
Sau khi hạ đơn, Karen lấy ra một tờ giấy màu đen bắt đầu xếp quạ.
Người dưới trướng mình bây giờ cũng đang bộn bề nhiều việc, ngay cả Ventura
cũng phải bận rộn chạy văn kiện và con dấu, nhưng mà ngược lại là có hai tên
đang phiền não vì không có việc gì để mà bận rộn.
Sau khi thả quạ đen bay đi, Karen dùng bữa ăn, sau đó ngồi ở trong quán cà phê
mà dần dần ngủ gật.
Cũng không lâu lắm, Philomena và Richard cùng đến nơi này.
"Đội trưởng."
"Đội trưởng."
"Ăn cơm chưa?"
"Ăn rồi."
"Vậy thì ngồi một hồi, chờ một chút."
"Được rồi, đội trưởng."
Richard và Philomena ngồi xuống, Karen tiếp tục ngủ gật