mà nói: "Ha ha, cháu gái của ta, ngươi rốt cục muốn ra tay với bà nội của mình
rồi đấy sao?"
"Đây là bà nội mà ngươi yêu quý nhất đấy."
"Đúng vậy, ngươi để cho ta trở nên cực kỳ suy yếu, đứa con trai chó của ta
không tiếc dùng bản thân mình như ngọn đuốc để dẫn lửa cháy lên người của
ta."
"Bốp!"
Lại là một vết roi, xuất hiện ở trên người của phu nhân Filsher, phần váy trên bờ
vai rách ra, để lộ cơ thể đã khô quắt.
Phu nhân Filsher lại trở nên càng thêm hưng phấn, bà ta cúi đầu nhìn thoáng
qua cơ thể của mình, nâng hai tay lên, vuốt ve cánh tay của mình:
"Ai, ngươi biết không, mỗi lần trông thấy cơ thể của ngươi, bà nội đều sẽ rất
hâm mộ.
Tuổi trẻ, là thứ mà tất cả mọi người đã từng có, thứ đồ mình từng có trôi qua
khỏi tay, lại nguyện ý không tiếc trả giá tất cả để lấy nó lại."
"Bốp!"
"Bốp!"
"Bốp!"
Vết roi, từng vết từng vết xuất hiện trên cơ thể của phu nhân Filsher, nhưng bà
ta vẫn đứng yên ở đó như cũ, giống như là rặng đá ngầm giữa biển khơi, lù lù
bất động.
"Ha ha ha......"
Cuối cùng, phu nhân Filsher phát ra tiếng cười một lần nữa, bà ta mở miệng nói:
"Cháu gái, cơ hội mà ta cho ngươi, nhưng ngươi không làm được, hàm răng của
ngươi, còn chưa đủ sắc nhọn, bà nội đã già rồi, nhưng ngươi vẫn không gặm
được ta sao."
Phu nhân Filsher hướng về phía trước, vươn tay ra:
"Ra đi, cháu gái của ta."
Một ngọn lửa màu xám bay lên từ trên người của phu nhân Filsher, màu đen bắt
đầu bị áp chế, đường vân màu xám từng bước bao trùm.
Mặc dù đã bị suy yếu, chịu đựng sát chiêu, bước vào cạm bẫy, phu nhân Filsher
tiếp đón tất cả, nhưng nền tảng của bà ta vẫn là quá thâm hậu.
Bên trong bóng tối, thân hình của Philomena bị kéo ra ngoài, cơ thể của cô trần
truồng mà đứng ở đó, vẻ mặt rất nghiêm trọng.
Đây là sự chênh lệch làm cho người ta tuyệt vọng, giống như là con kiến đòi
khiêu chiến con voi, cho dù voi đã giẫm vào trong "Hố sâu" mà con kiến đã đào
sẵn từ trước, thế nhưng là, điều này thì có ý nghĩa gì chứ?
"Cơ thể thật tốt đẹp, thanh xuân đẹp đẽ để biết bao người phải say mê đây này."
Ngọn lửa trên người của phu nhân Filsher đang không ngừng cháy lên, cùng lúc
đó sự bao trùm của bà ta đối với mộng cảnh này càng lúc càng lớn, giống như
khi tiến hành nắm giữ mộng cảnh lúc trước vậy, cũng chỉ là vấn đề về thời gian.
Sau khi trải qua một hồi trầm mặc ngắn ngủi, Philomena bắt đầu giãy dụa.
Cô bắt đầu gào thét,
Cô bắt đầu gầm lên,
Cô bắt đầu cuồng loạn.
"Tốt, rất tốt, cháu gái của ta, sao có thể cứ nhận thua đơn giản như vậy được, ta
còn tưởng rằng ngươi sẽ không tức giận đấy chứ, thì ra ngươi cũng biết tức
giận, ha ha ha.
Tốt,
Khi còn bé lúc ngươi khóc rống, ta không có bồng ngươi, cũng không muốn dỗ
ngươi.
Bây giờ,
Ta muốn dỗ dành ngươi một lần cuối cùng.
Cũng như thế,
Đền bù tiếc nuối sau cùng giữa bà cháu chúng ta, được chứ?"
Phu nhân Filsher giang hai cánh tay, đối diện, mặc cho Philomena giãy giụa như
thế nào, cơ thể của cô, vẫn đang không ngừng dựa sát về phía bà nội cô như cũ.
Cơ thể khô quắt già nua, vị trí lồng ngực, từ từ xuất hiện một vết nứt, hai bên
xương sườn giống như là miệng của một con côn trùng, bắt đầu mở ra, những
giác hút như đang nghênh đón sinh mệnh mới.
"Nên kết thúc rồi cháu ngoan."
"Ầm!"
Giống như là có thứ gì bị đạp ra.
Ngay sau đó,
"Rầm rầm..."
Những sợi xích nhanh chóng di chuyển, trực tiếp bao phủ cơ thể của Philomena,
đồng thời càng có một sợi xích vắt ngang giữa phu nhân Filsher và Philomena.
Ở sau lưng nó, xuất hiện bóng dáng của Karen.
"Khục khục... Khục khục......"
Karen dùng mu bàn tay che miệng, bắt đầu ho khan.
Anh vốn là muốn nói gì đó, nhưng bây giờ, vết thương linh hồn vẫn khiến anh
phải ho khan.
Nếu biết trước thì trước lúc vào, không, trước lúc ngồi lên trên cái ghế trong
phòng khách, thì nên hút thêm mấy điếu thuốc lá, hoặc là trước tiếp rút mấy
điếu ra rồi cắm vào trong mồm.
Mặc kệ như thế nào, thì vẫn tốt hơn là phải ho ở trong này.
Phu nhân Filsher nghiêng đầu, rất là không hiểu và đồng thời cũng rất tò mò
nhìn Karen:
"Ngươi... Vào bằng cách nào?"
Karen ho khan xong, mở miệng nói: "Cứ như vậy mà vào thôi."
"Ha ha." Giác hút trước ngực Phu nhân Filsher bắt đầu dần dần thu hồi, cuối
cùng thì hai bên xương sườn cũng khép lại như cũ, "Vậy cũng tốt, còn có thể
cho ta thêm một món khai vị trước món chính."
"Ừm." Karen nhẹ nhàng giơ tay lên, Xiềng Xích Trật Tự đang bao phủ
Philomena ở sau lưng trong nháy mắt dùng lực, chỉ nghe "̀m" một tiếng, giam
cầm Philomena trực tiếp bị phá vỡ.
"Đội trưởng..."
Philomena đi tới bên cạnh Karen, còn bước về phía trước một bước, đứng ở
trước người Karen.
"Khục khục..."
Karen lại ho khan, chờ đến sau khi ho xong, vừa theo thói quen dùng mu bàn
tay nhè nhẹ lau sạch khóe miệng vừa nói:
"Không có quy tắc, đứng ở đằng sau đi."
Philomena sửng sốt một chút, nhưng vẫn là lựa chọn lui lại, đứng ở bên cạnh
Karen.
"Điếc à?"
Philomena lui lại lần nữa, đứng ở sau lưng Karen.
Mà một màn này, tất cả đều rơi vào trong mắt của phu nhân Filsher, bà ta mở
miệng nói:
"Xem ra cháu gái của ta rất nghe lời của ngươi."
"Ta dù sao cũng là cấp trên của cô ta."
"Có đôi khi, một người phụ nữ có thể gặp được một người đàn ông để mình can
tâm tình nguyện nghe lời cũng rất không dễ dàng."
"Ngài lạc đề rồi lão phu nhân." Karen thở dài, "Để ta giúp ngài ra đi."
"Giúp ta? Ngươi nói cái gì vậy?"
"Ngài hiểu mà." Karen cười cười, "Giúp ngài giải thoát đấy."
"Tốt, rất tốt, ta hi vọng ngươi có thể có năng lực mà nói những lời này."
"Sẽ không để cho ngài phải thất vọng."
"Vậy thì... thử xem một chút đi."
Phu nhân Filsher đưa tay chụp về phía Karen.
Trong chốc lát, Karen cảm giác được bên cạnh mình giống như là có cái bàn tay
khổng lồ đang nắm về phía mình.
Từng sợi Xiềng Xích Trật Tự bắt đầu hành động, giống như là từng cây trường
thương, trực tiếp phóng tới bốn phía, sau đó tất cả đều phát lực, giúp Karen
chống đỡ được cục diện chung quanh.
Nhưng rất nhanh, áp lực càng mạnh hơn truyền đến, gấp đôi lực ban đầu... Ngay
sau đó, tiếp tục gấp đôi lên.
Từng sợi từng sợi Xiềng Xích Trật Tự bắt đầu đứt đoạn, lực nén đáng sợ lại vô
hình bắt đầu tiếp tục ép về phía Karen.
Nơi này, dù sao cũng không phải không gian ý thức của Karen, nơi này là mộng
cảnh của Philomena, Phu nhân Filsher không phải tiến vào sân nhà của anh, cho
nên ở trong tình hình này, phương pháp có tác dụng mà Karen có thể dùng cũng
không nhiều.
Dù vậy, Karen cũng không bối rối, mà là nhìn về hướng mu bàn tay của mình.
Mặc dù anh không muốn dùng đến món đồ kia, nhưng không có cách, xem xét
trước mắt, chỉ có cái lưỡi hái kia là thích hợp nhất để sử dụng ở nơi này.
Cũng may, lần này mình không cần dùng lưỡi hái để tự chém mình.
...
Karen đang ngồi trên ghế trong hiện thực, dấu ấn của Lưỡi Hái Chiến Tranh
trên mu bàn tay bắt đầu lấp lóe.