Mục lục
Số 13 Phố Mink
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Chuyện này rất bình thường, dù sao thì hoàn cảnh ở nơi này cũng đặc biệt."

Karen lấy thức ăn ra, đút cho Eisen ăn từng chút từng chút, ăn hai cái lại để cho

ông ấy uống một ngụm rượu để dễ nuốt.

Nếu là lúc trước, Karen sẽ không chút do dự thực hiện Thuật Trị Liệu cho

Eisen, cố gắng ổn định trạng thái cơ thể của ông ấy, sau đó lấy tốc độ nhanh

nhất mà dẫn ông ấy rời đi nơi này, nhưng bây giờ, mình tạm thời không thể sử

dụng thuật pháp.

Karen lo lắng trước đó Eisen vì đợi mình mới gượng cầm cự một hơi cuối cùng,

sau khi thấy mình ra ngoài thì trong lòng thả lỏng, một hơi cuối kia cũng đi mất,

trực tiếp chết thẳng cẳng.

Sau khi cho Eisen ăn xong, Karen cũng ăn một chút, mùi rượu có chút quá kích

thích.

Bởi vì cồn gây tổn thương cho người dùng nó, lúc mới nếm thử lại có phản ứng

bài xích tương đối mạnh, chẳng khác gì là cơ thể đang cảnh cáo rằng thứ này có

hại, thường xuyên uống rượu mà nói là có thể bỏ qua lời cảnh cáo từ cơ thể của

mình.

Cho nên, mình lại có thể giống như lúc mới tỉnh dậy ở phố Mink, trải nghiệm

cảm giác choáng váng lúc hút thuốc lần đầu?

Karen còn nhớ rõ lần kia hẳn là thím Mary cho mình hút thuốc, lúc ấy sau khi

mình vừa hút thuốc đã hôn mê vì tiến vào trong "Ác mộng" của bà Molly, thế

nhưng đã để cho thím ấy khiếp hãi một lần.

"Đang suy nghĩ gì đấy?" Eisen vẻ mặt đã khôi phục lại được một chút, mở

miệng hỏi.

"Nhớ nhà."

"Vậy thì chúng ta lập tức trở về nhà đi."

Eisen hiểu sai.

Karen đưa tay đè ngực Eisen lại, nói: "Cậu hãy nghỉ ngơi thêm một hồi đi, cơ

thể quan trọng hơn."

"Thế nhưng mà nơi này rất nguy hiểm, ta cảm thấy chúng ta..."

"Không có việc gì, bây giờ cũng không nguy hiểm."

Mặc dù mình bây giờ cũng không còn cách nào để sử dụng năng lượng linh

tính, nhưng những ô nhiễm kia, ở trong mắt mình giống như là côn trùng trong

mắt mấy nhà sinh vật học vậy, côn trùng vô cùng đáng sợ đối với người khác, ở

trong mắt mình, bây giờ đều trông khá đáng yêu.

Mà bọn chúng còn lại không dám tới gần, tất cả đều cách xa mình ra, loại cảm

giác này, giống như là chấp nhận địa bàn của "Đại ca" mới.

"Được rồi, nghe lời cháu."

"Ừm."

"Đúng rồi, trong giấc mộng kia của ta, Karen, giấc mộng kia, thật dài thật dài, ta

mơ thấy ta thấy cháu đang treo trên vách núi."

"Sau đó thì sao?"

"Trong tay của ta vừa lúc có một sợi dây gai màu đỏ, ngay lập tức ném xuống,

sau khi thấy cháu bắt được nó, ta dùng sức mà kéo cháu lên, kéo rất lâu, ta

không dám buông tay, sợ buông tay thì cháu sẽ rơi xuống, ta cũng rất sợ hãi

rằng cháu sẽ buông tay."

"Cám ơn cậu."

"Cám ơn cái gì, đây chỉ là một giấc mộng, cháu có thể còn sống, cũng không có

gì liên quan đến ta."

"Là có liên quan."

"Cháu quá khách khí."

Karen biết, trong thời khắc sống còn, mình có thể thoát khỏi trói buộc thật sự là

dựa vào Eisen.

Xiềng Xích Trật Tự màu vàng kim khi chạm đến huyết mạch Alte trên người

mình đã cùng tương tác với nhau, đó là sức mạnh của Thần Vĩnh Hằng.

Trong thời điểm đó, người thân của gia tộc Alte ở cạnh, là một điểm neo.

Nếu như cậu Eisen không ở lại đây để chờ mình, không ở trong phòng thí

nghiệm này, như vậy Karen khi không có điểm neo cũng rất khó để ra ngoài.

Ở trong truyền thuyết, điểm đáng sợ nhất của Thần Vĩnh Hằng đó là chỉ cần

những gì mà Thần nhìn thấy, đều có thể trở thành vĩnh hằng.

Đương nhiên, trong này chắc chắn sử dụng cách nói phóng đại, hay là miêu tả

về một phương diện khác.

Vĩnh hằng ở đây, cũng có thể hiểu thành bất diệt.

Bức tượng cơn nghiện đói cuối cùng không thể cắn nuốt mình, là bởi vì trạng

thái của mình vào thời điểm đó đã xảy ra sự biến hóa đặc biệt.

Cũng không biết lần tiếp theo có thể có tác dụng nữa hay không, còn nữa …

cơn nghiện đói có thể sẽ tiếp tục tiến hóa.

Lại đợi một lát sau, Eisen nói: "Karen, ta cảm thấy ta có thể đi được rồi."

"Được rồi cậu, để cháu nâng ngài lên."

Karen dìu Eisen đứng lên, ông ấy cực kỳ miễn cưỡng giơ tay lên, trong lòng bàn

tay xuất hiện một phù văn, phù văn vận hành, cửa đá mở ra một cái khe, nhưng

đã đủ để hai người đi qua.

Bước qua sau cổng đá, hai người bắt đầu dọc theo đường hầm mà ra ngoài.

"Karen, bản thân cháu đang bị trọng thương rồi sao?" Eisen hỏi.

"Không phải, cơ thể của cháu xuất hiện một chút vấn đề, toàn bộ năng lượng

linh tính đều biến mất, cơ thể bây giờ là một cơ thể mới.”

"Cơ thể mới?" Eisen nhẹ gật đầu, "Thì ra là như vậy."

Eisen bây giờ là tin tưởng lời đứa cháu này của mình một cách vô điều kiện, dù

là Karen nói rằng bản thân là Thần Trật Tự, ông ấy cảm thấy mình chắc là cũng

sẽ tin.

"Vậy thì ý của cháu là, bây giờ cháu cực kỳ suy yếu?"

"Vẫn ổn, cháu cảm thấy mình rất khỏe mạnh, nếu là so sánh với người bình

thường." Karen nhìn một chút lên vách tường của đường hầm, nơi này có đủ

loại côn trùng đang bò.

"Còn sống là tốt rồi, về phần sức mạnh."

"Sức mạnh không bao lâu nữa cũng sẽ khôi phục."

"Ừm, đúng vậy, đối với cháu mà nói, không tính là vấn đề gì."

Khi sắp đến cửa hang động, đúng lúc này, Karen bỗng nhiên dừng bước.

Eisen vừa nhìn xung quanh vừa nghi ngờ nói: "Thế nào?"

"Cậu, chúng ta đã ở trong đây bao lâu rồi?"

"Bao lâu?" Eisen giơ cổ tay lên, đồng hồ đeo tay có hiển thị giờ giấc và ngày

tháng đều đã ngừng hoạt động, rất nhiều thứ ở chỗ này đều sẽ mất tác dụng.

Nhưng cũng còn tốt, Eisen có thể căn cứ từ theo mức độ chịu đói của mình mà

tính toán; ông ấy trả lời:

"Ta cũng không biết thời gian cụ thể là bao nhiêu, nhưng ít nhất cũng khoảng

mười ngày."

Ít nhất là mười ngày sao.

"Sao vậy, Karen?"

"Cậu, bây giờ chúng ta đi ra ngoài cũng không thích hợp."

"Vì cái gì?"

"Nếu như cậu là người phụ trách duy trì trận pháp phong ấn ở bên ngoài, sau đó

nhóm người tình nguyện đầu tiên đã mang theo kia hai món Thần khí trở về, rồi

tiếp đó ít nhất là mười ngày sau, cậu lại trông thấy bên trong có hai người chạy

ra, cậu sẽ có phản ứng gì?"

Eisen trả lời: "Ta sẽ cảm giác mình gặp quỷ rồi."

Một số thời điểm, có thể sáng tạo kỳ tích, ví như còn sống trên chiến trường,

hoặc là đi chấp hành một nhiệm vụ đặc biệt nào đó, cả đội đều bị tiêu diệt chỉ

còn một mình ngươi;

Trên điều kiện tiên quyết đó là tất cả mọi người cảm thấy ngươi đã chết, ngươi

bỗng nhiên xuất hiện, vậy quả thật sẽ mang đến cho mọi người một sư vui

mừng bất ngờ;

Thế nhưng mà, nơi này là đầu nguồn của ô nhiễm Thần tính.

Cách nhiều ngày như vậy, không chỉ không chết, còn giống như là một người

không bị gì mà đi ra ngoài, chỉ sẽ khiến cho mọi người cảm thấy kinh hãi.

Đến lúc đó, hãy chờ đợi cao tầng đến rồi cắt nhỏ ngươi ra để nghiên cứu đi

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK