trên đường đang ấp ủ cảm xúc, vào lúc này cuối cùng lại hỗn loạn triệt để.
Đây là đang ngồi tù?
Cái này còn có một chút dáng vẻ gì của ngồi tù hay sao?
Trên bản chất, lão phu nhân suy cho cùng vẫn là một "Người ngoài", dù là bà ấy
gả cho một tín đồ Trật Tự, dù rằng bà ấy sinh ra ba thần quan Trật Tự, bà ấy
cũng vẫn là một người ngoài như cũ;
Cho dù ngày ấy khi Karen hạ lệnh triệu tập kỵ sĩ trú quân xông vào tòa nhà tổng
bộ, lão phu nhân sốt ruột cho cháu mình nên đi tới hiện trường quan sát từ đằng
xa, thật ra bà ấy đang làm chuẩn bị khi sự việc sập bàn, bà ấy sẽ xông vào bảo
vệ Karen rời khỏi Wien.
Hình thức suy nghĩ của bà ấy, vẫn mạo hiểm như khi thám hiểm lúc còn trẻ tuổi,
dù đã làm vợ hiền mẹ thảo suốt mấy chục năm, một đôi tay nấu canh không biết
bao nhiêu lần, lại vẫn không có quên nên cầm đao như thế nào, cũng đồng ý
rằng đao có thể giải quyết chín mươi phần trăm vấn đề trên thế giới này, còn lại
những vấn đề không thể giải quyết, vẫn là phải trách do đao của mình không đủ
sắc bén.
Người trong nhà Guman, ngoại trừ Richard, không tính tới loại người nửa ngoài
nửa trong như Eisen, người thật sự có thể biết Karen bây giờ bị nhốt trong ngục
giam không chịu khổ sở gì cũng chỉ có một mình ông Deron.
Vốn dĩ những thứ đã nghĩ đến sẵn trong đầu, vào lúc này cơ bản không dùng
được gì, lão phu nhân lúc này đang biểu hiện ra một trạng thái "Quên từ" khi
bước lên trên sân khấu.
Karen chủ động trò chuyện rất nhiều với lão phu nhân, làm cho bầu không khí
ấm lên.
Đến cuối cùng, lão phu nhân tạm biệt Karen, lúc ra khỏi nhà giam đi lên phía
trước, trong lòng lại có một loại cảm giác mình không phải đến thăm tù mà là
đến thăm nhà mới của cháu trai mình.
Màn kịch quan trọng vốn luôn được chuẩn bị lập tức biến thành màn nhạc dạo,
còn không cảm nhận ra được gì thì đã trôi qua, điều này khiến cho phu nhân
Đường Lệ cảm thấy vô cùng không thỏa mãn.
Giống như là đi chợ mua thức ăn có thể không cần mua món gì ngon về, để
chứng minh rằng mình không phải chỉ đơn giản là đi dạo thì dù sao cũng phải
mang mấy cây hành về nhà;
Phu nhân Đường Lệ lập tức nghĩ tới lời hẹn lúc trước, lúc này nhìn khắp bốn
phía, mới phát hiện cái cô bé vốn đứng ở trên đầu cầu thang kia bây giờ lại
không thấy đâu cả.
Nhìn xem ánh mắt của vợ mình đang tìm kiếm, ông Deron nhoáng cái đã hiểu
rõ ý nghĩ trong lòng của vợ mình, dù gì thì cũng đã làm đá mài dao hơn nửa đời
người, có mài cùn đao đi thì có lẽ cũng không rõ, nhưng ít nhất phía trên đá mài
dao thì đã mài ra một cái lỗ nhỏ thích hợp với lưỡi đao nhất;
"Bà à, chúng ta về nhà đi, con gái người ta cũng đã tan làm."
"Nhưng ta đã hẹn cẩn thận với nó."
"Bà à, người ta chỉ là không thích nói chuyện, có chút hướng nội, nhưng người
ta cũng không phải là bị ngốc."
"Cái này không được, hôm nay ta chủ yếu đến chính là vì nó, giáo dục nó cho
thật tốt, nếu không thì sao nó có thể bảo vệ tốt cháu trai của ta!"
Richard vẫn luôn đứng ở bên cạnh bà nội mình khi nghe được câu này, từ đáy
lòng sinh ra cảm xúc vô cùng cảm động!
Ông Deron nhìn cháu trai Richard nhà mình một chút, trong mơ hồ ông ấy cảm
thấy đứa cháu nhà mình giống như không xứng với sự quan tâm này của bà nội
nó!
"Người đâu rồi, Richard, đi gọi nó ra cho ta!"
"Bà à, nghe lời ta khuyên, chúng ta về nhà đi."
"Đúng vậy, bà nội, bà và ông nội về nhà nghỉ ngơi trước đi."
Phu nhân Đường Lệ cúi đầu xuống, thở dài, dùng một loại giọng điệu vô cùng
đau thương mà nói:
"Ai, người cũng đã già, nên nói chuyện không ai chịu nghe."
Vẻ mặt của ông Deron lập tức khẽ giật mình, ông ấy đương nhiên biết rõ người
vợ suốt nửa đời của mình cuối cùng có tính cách như thế nào, bà ấy sao có thể
hối hận ở chỗ này, đây rõ ràng là đang chuẩn bị làm nền trước khi nổi bão!
"Richard, đi gọi cô bé nhà Filsher tới đi dạo với bà của cháu đi."
"A..." Richard còn đang chần chờ.
"Ta đang ở đây."
Lúc này, Philomena đi ra từ trong góc rẽ ở phía trước.
"Tốt, đi dạo thôi."
Phu nhân Đường Lệ ngẩng đầu, biểu cảm lạnh nhạt, đi đến trước mặt,
Philomena đi theo đằng sau bà ấy.
"Cháu muốn đi à?" Deron hỏi Richard.
Richard lập tức nói: "Muốn đi."
"Cháu ở chỗ này không có chuyện gì để làm sao?" Deron hỏi ngược lại.
"Giống như đúng là không có việc gì làm."
"Không có chuyện làm thì vì cái gì những ngày này còn không trở về nhà?"
"Không có chuyện làm thì là vấn đề của công việc, cũng không có chuyện làm
mà về nhà thì là vấn đề về thái độ."
"Ừm, rất có lý, cháu làm rất đúng."
Deron và Richard cùng đi ra khỏi tòa nhà tổng bộ, khi mọi người chuẩn bị lên
xe, vừa lúc một chiếc xe ngựa chạy vào.
Một cô gái bước xuống khỏi xe ngựa, cô ta có một mái màu đỏ động lòng
người, trong ánh mắt lộ ra một vẻ thận trọng và uy nghiêm, mặc dù mặc trên
người thần bào Trật Tự, nhưng vẫn không cách nào ngăn cản vóc người đầy đặn
vừa đủ của cô.
"Công chúa Ophelia!"
Richard lập tức bức lên trước chào hỏi.
Ophelia nhìn về phía Richard, lộ ra nụ cười mỉm, gật đầu với cậu ta: "Ta đã xin
phép đến thăm tù."
"Đúng vậy, ta dẫn ngài vào."
Richard khoát tay áo với ông nội mình, sau đó chỉ chỉ về bà nội và Philomena
đang đứng chung một chỗ ở đằng trước.
Ông Deron gật gật đầu với cháu mình, ra hiệu mình đã rõ.
Lập tức, Richard dẫn Ophelia đi vào tòa nhà tổng bộ.
Phu nhân Đường Lệ đi ở phía trước nhìn lướt qua bóng lưng Ophelia, nói: "Cái
thể trạng này, đúng là mắn đẻ."
Phu nhân Đường Lệ đi trên con đường võ sĩ, Ophelia là võ sĩ của Ám Nguyệt,
tự nhiên cho rằng cô gái trẻ tuổi thì thể trạng càng rắn chắc càng tốt.
Nhưng mà, lại cúi đầu nhìn Philomena bên cạnh mình một chút, bà ấy gật đầu
nói: "Ngươi cũng không kém."
Philomena hỏi: "Chỗ nào?"
"Chỗ nào cũng đều không kém."
Philomena nhíu mày, cô cực kỳ không thích loại trả lời không rõ ràng này, như
thế lại để cô cảm thấy đang lãng phí thời gian.
Cô càng ưa thích loại phương thức đối thoại giống như ra lệnh đối với mình của
Karen, như thế thì cô có thể biết được mình nên làm như thế nào rất nhanh,
không cần phải... Suy nghĩ.
"Nhưng mà ngươi phải nhớ kỹ, về sau tìm đàn ông cũng phải tìm người có thân
thể tốt."
Philomena hỏi: "Chẳng lẽ tìm thân thể kém?"
"Ta không phải chỉ về mặt thời gian."
Philomena nhíu mày: "Thời gian và thân thể có quan hệ gì?"