không phải là lúc đi công tác, tại sao bỗng trở nên xa xỉ.
Nhưng ngẫm lại cũng rất dễ giải thích, giống như là người sau khi mắc phải
bệnh nan y thường thường sẽ trở nên càng chịu ăn chịu mặc, tiết kiệm là để về
sau, nếu như không có sau này thì lại tiết kiệm để làm gì đây?
Sau khi đến ký túc xá, người đánh xe rất là cung kính mà giúp Karen mở cửa
xe, Karen lấy ra chút phiếu điểm, đưa cho hắn.
"Thưa ngài, ta thối tiền thừa lại cho ngài."
"Không cần, ngươi cứ đợi ta ở đây đi."
"Được rồi, thưa ngài."
Karen đi lên cầu thang, mới vừa đi tới trước cửa, cửa phòng đã bị mở ra từ bên
trong.
Con chó vàng trong nhà đã sớm nghe được tiếng bước chân, ra mở cửa trước.
Chờ sau khi Karen vào nhà, ngồi xuống ghế salon trong phòng khách, Kevin lại
theo thói quen lại gần cọ ống quần Karen, để Karen sờ sờ cái đầu trọc của nó.
"Cạch!"
Cửa phòng tắm bị đẩy ra, Connor mặc cái áo đã được cắt ngắn lại từ áo sơ mi cũ
của Karen vừa dùng khăn lau tóc của mình vừa đi ra, sau đó cúi người, bắt đầu
giúp Pall ở phía sau lau khô lông.
Đợi sau khi cả hai lau xong, Connor đi tới, ngồi xuống ở trên thảm, Pall thì ngồi
lên trên đầu của cô bé.
Không ai vội vã đặt câu hỏi, bởi vì bọn chúng rõ ràng Karen sẽ chủ động nói.
"Ngày hôm qua đã có chuyện xảy ra..."
Karen đem chuyện đã xảy ra nói ra.
Cô bé, mèo cùng chó, tất cả mọi người rất bình tĩnh.
Connor cũng không phải là nhận thức không đủ, mà là cô bé cũng không cảm
thấy hậu quả khi ô nhiễm bùng phát có cái gì ghê gớm, thời gian lúc ở Địa
Huyệt Thần Giáo, thì cô bé còn từng nhìn thấy cảnh tượng tàn sát chủng tộc còn
tàn nhẫn hơn.
Pall thì là bởi vì kiến thức rộng lớn, lúc trước gia tộc Ellen cũng từng có ý đồ
với ngón tay của Thần Ánh Sáng, bản thân cô càng dung hợp với ngón tay kia;
trải nghiệm để cho con mèo trở nên trầm ổn.
Kevin thì là bởi vì loại chuyện này đối với nó mà nói, quả thực là trò đùa trẻ
con, dù gì thì trước đây dưới sự trợ giúp của Thần Trật Tự nó đã tự tay trấn sát
Hải Thần, đây chính là một vị Chủ Thần!
Về phần hôm qua náo loạn giữa đường, kia cũng là bởi vì sức mạnh Thần tính
bỗng nhiên xuất hiện, để nó nghĩ lầm Chư Thần bắt đầu trở về, nó không phải
phản cảm vì ô nhiễm Thần tính, mà là bởi vì cục diện thay đổi và sự chênh lệch
của bản thân bây giờ mà sinh ra tâm tình mất cân bằng, từng tiếng sủa "Gâu gâu
gâu" dồn dập kia, thật chất chính là sự biểu hiện cho tâm trạng giận dữ nhưng
bất lực của nó.
"... Ta đã quyết định, sẽ mang đám người Alfred trở thành người tình nguyện,
tiến vào hang động lấy Thần khí ra."
Connor ngoẹo đầu một chút, tắm rửa sau bữa ăn, cô bé đã tiến vào thời gian
buồn ngủ, Karen kể lể dài dòng, đối với Connor mà nói thì giống như một bài
hát ru.
Kevin thì kinh ngạc trừng to hai mắt, Pall thì dựng cái đuôi lên!
"Gâu!"
"Cậu điên rồi ư!"
"Gâu Gâu!"
"Cơ thể mà con chó ngu giúp cậu cải tạo là có thể làm cho cậu chống cự lại
phần lớn những ô nhiễm cấp thấp, nhưng ô nhiễm Thần tính cũng không thuộc
về cấp bậc này!"
"Gâu gâu gâu gâu!"
"Cái này hoàn toàn khác biệt với Thần tính còn sót lại ở trên Thần khí và di vật
của Thần, mặc dù thí nghiệm của bọn hắn thất bại, nhưng lúc đó con chó ngu
xác thực đã cảm ứng được khí tức của tân Thần, có khả năng tân Thần đã chết
yểu, hoặc chưa thể hình thành ổn định thì đã suy tàn, nhưng nó ít nhất thật sự đã
tồn tại trong một khoảnh khắc!
Cho dù có yếu ớt, đó cũng là ô nhiễm Thần tính, mà lại rất có thể là khí tức thật
sự của Thần lần thứ nhất xuất hiện từ đầu kỷ nguyên này!
Rylisa lúc lao ra khỏi Cánh Cổng Luân Hồi, lúc ấy đều đã không tính là Thần
linh!
Cậu có hiểu ý của con chó ngu không? Karen?"
Karen suy tư một chút, sau đó nhẹ gật đầu.
Có thể so sánh theo một cách không quá tương đồng rằng khu vực này đã từng
bị ô nhiễm phóng xạ, sau bao nhiêu năm qua đi, nơi này vẫn còn phóng xạ như
ban đầu, cũng có thể dò được mức độ nhiễm phóng xạ rất cao từ trên những đồ
vật ở đây;
Hiện tại, xuất hiện một nguồn phóng xạ nhỏ như một chiếc nhẫn, kích thước của
nó rất nhỏ, nhỏ đến mức không thể nhận ra, thậm chí đã rơi vỡ xuống dưới đất,
nhưng đó là nguồn phóng xạ mới vừa ra lò, chỉ cần tới gần trong một phạm vi
nhất định, phóng xạ mà nó lan ra vô cùng kinh khủng.
Karen về nhà, vốn là muốn biết thêm một vài thông tin có ích từ chỗ của
Ranedal, để gia tăng tỉ lệ sống sót của mình.
Bây giờ thì tin tức cũng đã nhận được, mà tỉ lệ còn sống nhờ vậy mà bị "Giảm
xuống".
Thì ra tình huống xấu nhất trong suy đoán của mình, vậy mà vẫn lạc quan hơn
tình huống hiện thực.
Bây giờ tỉ lệ còn sống ra ngoài mà còn không bị ô nhiễm, trực tiếp biến thành
một phần trăm.
"Karen, cậu đã quên mất cha mẹ mình đã chết như thế nào rồi sao? Cậu đã quên
rằng cho dù là Dis, cũng không có cách nào chữa trị được sự ô nhiễm trên người
họ, chỉ có thể tự mình ra tay giúp họ giải trừ sự hành hạ khi bị ô nhiễm sao?"
"Những lời này, phu nhân Đường Lệ đã nói với ta."
"Karen, ta thừa nhận, cậu đặc biệt, cậu cũng ưu tú, trong mắt ta, cậu chính là
hóa thân trước kia của Dis, thậm chí, ta cảm thấy nếu tiếp tục cho cậu thêm thời
gian mà nói, cậu có thể đạt được độ cao mà ngay cả Dis cũng chưa từng đạt
được.
Nhưng cậu cũng đừng tìm đường chết, thật, tuyệt đối không nên tìm đường
chết, trên đời này, xưa nay cũng không thiếu thiên tài, chỉ thiếu là những người
có thể còn sống để đứng trên đỉnh núi.
Cho nên, nghe lời mèo nhỏ nói, không nên đi, được chứ?"