Đối mặt với vị võ sĩ mặc áo giáp Hoàng Kim có ý đồ lợi dụng sức mạnh của
Thần khí để ám sát mình này, anh mỉm cười.
Một khoảng thời gian rất dài trong quá khứ, không, nói cho đúng là bắt đầu từ
lần đầu tiên Karen mở mắt ở thế giới này thì anh đã rất thiếu cảm giác an toàn.
Giống như là một đứa bé thử bò xuống khỏi cái nôi, nửa người trên ở trong nôi,
nửa người dưới ở bên ngoài, mũi chân đang không ngừng thăm dò phía dưới,
muốn tìm được một điểm tựa thích hợp để hạ xuống đất, nhưng vẫn không tìm
được.
Loại cảm giác lơ lửng trên không thiếu điểm tựa này để con người ta cảm thấy
khủng hoảng, trạng thái không trên không dưới, càng rất hành hạ tinh thần.
Karen từng nói với ông nội: Thế giới bên ngoài có lẽ cực kỳ đặc sắc, cháu muốn
đi xem. Lúc đó khi nói những lời này, anh cho rằng ông nội và cái nhà này sẽ
vẫn luôn ở tại đây chờ mình trở về, ai ngờ ông nội ngủ say, Karen cứ như vậy
mà bị "Đuổi" ra khỏi nhà.
Mà nhà nơi anh vô cùng trân trọng kia, bây giờ thế mà trở thành nơi cấm kỵ mà
mình không cách nào trở về thậm chí không thể nào nhắc đến công khai.
Cùng với lòng lo sợ vẫn canh cánh theo từng bước đi, ngỡ rằng chỉ cần quay
đầu lại, còn có thể lờ mờ trông thấy mình đang ngồi bên bồn tắm dùng ngọn lửa
Ánh Sáng mà thiêu đốt linh hồn của mình, cảm nhận được sự đau đớn khi cơ
thể tái cấu tạo lại từ trong bãi vật chất dưới hang động ô nhiễm kia.
Tuy nói rằng bây giờ đã có trong tay rất nhiều, nhưng vẫn chưa đủ, còn thiếu rất
nhiều, nhưng ít nhất đã bước được một bước cao, trên này có một cái đài để mu
bàn chân của mình cuối cùng có thể cảm nhận được mặt đất, bất kể là nhìn lên
trên hay vẫn là quan sát phía dưới, trong lòng thêm an tâm.
Cảm giác bồi hồi trong lòng này sợ là không có nhiều người có thể hiểu được,
thậm chí sẽ cho rằng đây đang là một hình thức khác của việc đắc ý khoe
khoang.
Nhưng trên bản chất thì áp lực học tập của Karen, Connor không khác nhau quá
lớn, hoàn cảnh sinh trưởng khác biệt tất nhiên sẽ đối mặt với yêu cầu cũng
không giống nhau.
Mèo ngồi trên vai, dây dắt chó trong tay, sâu trong linh hồn còn mang theo một
cơn nghiện đói, mình không phấn đấu thì thật đúng là không xứng với mấy con
vật nuôi trong nhà và món trang sức đeo theo trên người.
Trước mắt, trong doanh trại phía sau mình có một tập đoàn quân đang tập kết
mà chờ lệnh;
Mình ra ngoài doanh trại một chuyến, xem như phải ám sát cấp bậc này thì cũng
không cần bị dọa đến nỗi không biết làm sao, càng không cần chạy trốn trối
chết, ngược lại có thể ứng phó tương đối ung dung.
Thân phận địa vị và thực lực cá nhân, dưới hai tầng bảo vệ này, lòng bất an của
Karen ngược lại đã được an ủi trong lần ám sát này, hiếm thấy mà trở nên bình
tĩnh lại.
Chỉ có điều sự chập chờn cảm xúc trong lòng thoáng qua trong nháy mắt, sau
khi hình chiếu của Ngọn Thương Tội Lỗi bị nắm lại, võ sĩ Hoàng Kim lập tức
buông tay, cả người nhanh chóng hạ xuống, không khí bốn phía dường như đều
trở nên nặng nề bởi vì cử động của hắn, áp lực mênh mông trong nháy mắt cũng
tràn ra xung quanh.
Tiếng giòn vang của xương cốt từ trên người Connor cũng xuất hiện, phía sau
lưng cô bé là chiến trường, tất nhiên cô bé sẽ là người gánh chịu áp lực trước
nhất.
Karen không nỡ để cho Cốt Long được nuôi dưỡng như con gái của mình bị tra
tấn, trước người anh xuất hiện một ô vuông màu đen, rất nhanh, ô vuông bắt
đầu không ngừng xuất hiện rồi xếp chồng lên nhau, trải rộng ra ngoài.
Khí thế của võ sĩ Hoàng Kim khi hạ xuống bị những ô vuông này giảm bớt, đợi
đến khi khoảng cách giữa hắn và Karen được rút ngắn đến một cự ly nhất định,
Karen duỗi tay ra, thanh kiếm Diamance bay vào trong tay anh.
Karen vung kiếm, trong chốc lát, tạo ra một vùng biển lửa Trật Tự, nếu như
nhìn lên trên từ dưới mặt đất, cứ như có một bình mực bị đổ, khiến phần màn
trời này bị nhuộm đen.
Võ sĩ Hoàng Kim không để ý đến một chiêu này, cơ thể của hắn vẫn đang tắm
trong biển lửa, đồng thời, cánh tay phải của hắn hòa tan, hóa thành một thanh
đao vàng kim, vung lên, chặt xuống!
Pall đã sớm che miệng của mình, gián đoạn lời "Cầu nguyện", trong hoàn cảnh
giao đấu chém giết nhau này, mượn dùng sức mạnh của Karen để rồi lại bảo vệ
Karen, đây là bản năng của cô; bây giờ Karen đã đang giao chiến với sát thủ,
mình lại mượn đi sức mạnh của Karen, đó mới thật sự là không giúp được gì mà
chỉ gây cản trợ.
Trật Tự - Ánh Mắt Biển Lửa
Trong hai con ngươi của Karen xuất hiện tia sáng đặc thù, dưới chân anh xuất
hiện một vầng hào quang, bên trong hào quang hiện ra một đôi mắt đóng chặt.
Cùng lúc đó, một vùng biển lửa Trật Tự mà khi trước bị Karen quét về phía
không trung kia đang dùng tốc độ cực kỳ kinh khủng mà nhanh chóng thu về,
mà khi sức mạnh vô hình cô đọng lại khi thu trở về, vô hình cũng biến thành
hữu hình.
"Keng!"
Thanh kiếm Diamance và lưỡi đao của võ sĩ Hoàng Kim chạm vào nhau, lực
lượng sắc bén vô cùng đáng sợ gào thét về phía Karen, nếu đổi lại là người bình
thường thì cho dù đỡ một đao kia, nhưng lực lượng tràn ra ngoài đó cũng đủ để
cắt chém cả cơ thể thành những mảnh vụn.
Cánh Thiên Mị thì xuất hiện vào lúc cần thiết nhất, hai cánh mở rộng, triệt tiêu
hoàn toàn những lực lượng sắc bén kia.
Đôi mắt dưới chân Karen bỗng nhiên mở ra, lửa Trật tự cô đọng về vào lúc này
cũng bộc phát ra, trong khoảnh khắc đã hoà tan thanh đao của võ sĩ Hoàng Kim,
đồng thời đó cũng không phải kết thúc, ngọn lửa Trật Tự vẫn còn tiếp tục hòa
tan nuốt chửng những bộ phận khác trên cơ thể của hắn.
Trong lần giao chiến khi trước, thật ra không phân biệt được cụ thể là thực lực
ai mạnh hay ai yếu, nhưng giống như là khi tập đoàn quân thứ 9 muốn đối mặt
với sự phòng ngự nghiêm ngặt của dãy núi Zuma, bên chủ động tiến công
thường càng thua thiệt hơn.
Vị võ sĩ Hoàng Kim này rất rõ ràng cơ hội của mình cũng chỉ ngắn ngủi trong
chớp mắt, nếu như chờ đến khi Karen lùi hẳn về phía sau hoặc là kỵ binh hộ vệ
của hắn trở về, vậy thì hắn cũng không có cơ hội để ám sát.
Không khéo đó là Karen am hiểu nhất về cách phòng ngự, trên phương diện
này, Phó đoàn trưởng Neo là người từng trải, cho nên võ sĩ Hoàng Kim là đang
chủ động tấn công, tất nhiên là sẽ chịu thiệt thòi lớn.
Mặt khác, thuộc tính khác nhau thì trạng thái được thể hiện ra trong môi trường
chiến đấu cũng khác nhau, vị này chắc hẳn không phải là sát thủ, nhìn phong
cách của hắn và bộ giáp kia, càng giống như là một tên hộ vệ.
Nếu như đem cảnh giới của hắn trao đổi cho Philomena, lại để cho Philomena
tiến hành cuộc ám sát này, vậy thì Karen chắc chắn sẽ không được ung dung
như bây giờ, có lẽ sẽ hốt hoảng mà nhanh chóng né tránh về phía sau
Nhưng mà, võ sĩ Hoàng Kim vốn cũng không quan tâm đến vết thương nghiêm
trọng ở trên người mình, trong mắt của hắn, chỉ có sứ mệnh do tiểu thư dặn dò.
Chỉ thấy hắn ngẩng đầu lên, phát ra một tiếng gào thét, ngay sau đó bộ giáp
vàng kim trên người bắt đầu nhanh chóng hoà tan trên diện tích lớn, sau đó sôi
sục lên, hoá khí mà tạo ra một thanh thương vàng kim, không còn là hình chiếu,
mà đã hoàn toàn thực chất hóa.
Hắn không muốn sống nữa …hắn luyện hoá cả cơ thể mình