Paul ngay lập tức nói: "Mẹ ta có thể làm công việc lặt vặt, ngoài ra, vị hôn thê của ta và cha mẹ cô ấy, có thể đến phòng hỏa táng với tư cách công nhân, chính ta cũng biết lái xe, không có vấn đề."
Chú Mason nghe vậy trêu chọc: "Khá lắm, ngươi đây là đem cả gia đình vợ vào phòng hỏa táng.”
Dì Winnie giơ sổ sách lên, nhìn về phía tất cả mọi người đang ngồi đây:
"Cha đối với chuyện này vẫn mang thái độ tùy ý, cho nên ở đây, nếu như không có người phản đối, ta liền đi lên kế hoạch, sau đó, mời mọi người quản lý tốt tiền riêng của mình, chuẩn bị nộp lên."
Cuộc họp gia đình kết thúc.
Ngày hôm sau,
Chú Mason đã dán một thông báo tuyển dụng ngay trước cửa nhà.
Ngày thứ ba, dì Winnie cũng đã thực hiện kế hoạch mua lại và kế hoạch cổ phần.
Giá mua là 500.000 lucoin, tính cả những đồ trang trí mới cần mua, tổng cộng cần phải huy động được 700.000 lucoin.
Trừ ra 100.000 lucoin đầu tư của Paul, cũng cần phải huy động thêm 600.000 lucoin, bao gồm cả Karen, năm thành viên gia đình, mỗi người cần phải nộp 120.000 lucoin.
Karen nộp 60.000 lucoin, đem tiền tư vấn riêng cho Piaget lúc trước cùng với tiền hoa hồng cổ tức tháng trước, gom góp được 60.000, 60.000 còn lại được chia đều cho chú thím cùng dì và ông nội trả hộ, sau đó khấu trừ số tiền "nợ" này theo tỷ lệ từ cổ tức hàng tháng của Karen.
Một nguyên nhân khác khiến cho ngân sách lớn như vậy chính là vì chiếc xe tang cũ của nhà Inmerais đã được quy ra tiền được tính vào cổ phần của gia tộc Inmerais đầu tư vào phòng hỏa táng, giao cho phòng hỏa táng dùng, cũng chính là Paul dùng.
Mà trong nhà, cần phải có thêm một chiếc xe tang mới, hơn nữa còn không phải là hàng được cải tiến, mà là xe tang do công ty ô tô sản xuất.
Giá rất đắt, khoảng 160.000 lu tệ.
Chú Mason vô cùng vui vẻ đi nhận xe tang,
Sau đó, bởi các cuộc biểu tình của học sinh đã làm ùn tắc giao thông, khiến cho chiếc xe tang mới kia cho đến nửa đêm mới thành công trở về nhà.
Sau khi về nhà, chú Mason mệt mỏi, trong lúc ăn cơm mắng nhóm học sinh một trận, thuận tiện mắng Lunt một trận khác.
Ngày hôm sau, trên đường chú Mason mang tiền đi nộp trở về, lại bị công nhân diễu hành chặn đường, khiến cho hắn lại nửa đêm mới có thể trở về, trong lúc ăn cơm, chú lại mắng Lunt một trận.
Tóm lại, mấy ngày nay nhà Inmerais rất bận rộn, mà thành phố Luo Jia, lại càng bận rộn hơn.
Vào mỗi thời gian đọc báo sáng hàng ngày, Karen đều có thể ngửi thấy một cơn bão sắp tới;
Chủ yếu là vị tổng biên tập Humir trên tờ Nhật Báo Luo Jia mà gia đình đăng ký, mỗi lần trên trang nhất xã luận, trải thảm có chút quá rõ ràng, giống như chắc chắn lão thị trưởng tại cuộc bầu cử lầ này khẳng định bại trận, cho nên sớm đứng về đội ngũ mới.
"Xem ra, lão thị trưởng lần này treo a." Karen vừa uống sữa vừa nói.
Chú Mason lơ đễnh nói: "Không thể nào, lão thị trưởng có kho vé sắt của khu công nghiệp ủng hộ, ngoài ra, mấy năm làm thị trưởng, không nói làm tốt như thế nào, nhưng cũng không tệ lắm. Cuộc diễu hành của công nhân ngày hôm qua chẳng phải cuối cùng cũng được thị trưởng cũ khuyên giải tán sao? ”
"Có lẽ thế."
Karen lật một tờ báo khác với một bức ảnh của Dalis;
À, rõ ràng tuổi còn nhỏ, bộ dạng lại dậy thì sớm như vậy.
Làm sao Lunt lại thích cô ấy nhỉ?
Nhưng nghĩ lại, dường như Pall đã nói rằng Lunt đã len lén tự xử, nghĩ như vậy, dường như lại nói thông suốt.
Trong hai ngày gần đây, Lunt vẫn luôn bị Mason mắng vào mỗi buổi ăn sáng, dẫn đến ngày hôm nay Lunt thức dậy thật sớm để đem theo bữa sáng lên trường.
"À, đúng rồi, Karen, lát nữa ta sẽ ra ngoài một chút, thủ tục tiếp theo của phòng hỏa táng ta còn phải chạy thêm một chuyến nữa, buổi trưa có hai nhân viên đến phỏng vấn, ta đã phỏng vấn trước, mức lương cơ bản cùng đãi ngộ cũng đã hoàn tất, đến lúc đó ngươi xem xét một chút."
"Đã hoàn tất rồi, còn cần phải xem xét lại sao?"
"A, không phải ngươi vẫn bảo bọn họ chưa thành thục sao, ngươi vừa lúc nhân cơ hội này lại thấm nhuần văn hóa doanh nghiệp của nhà Inmerais chúng ta."
"À, được thôi." Karen gật đầu, do dự một chút không biết có nên hỏi chú về văn hóa doanh nghiệp nhà chúng ta là gì hay không?
"Hôm nay là ngày 14 phải không?"
"Đúng vậy, bọn họ đặt trước bốn ngày, hôm nay là ngày đầu tiên."
Chú Mason mỉm cười và nói: "Hy vọng sẽ cầm cự được trong 4 ngày."
Nằm kiếm tiền đặt cọc, cũng rất thoải mái.
Sau khi ăn sáng, chú Mason lái xe ra ngoài.
Karen đọc sách trong phòng ngủ của mình, hắn đã nhờ Minna giúp mình mượn rất nhiều sách về "tôn giáo" từ thư viện thành phố.
Bởi vì từ khi thức tỉnh ở thế giới này tới nay, chỗ có thể dùng đến toán lý hóa cũng không nhiều, ngược lại phương diện "thần học", khắp nơi đều có.
Lùi một vạn bước mà nói, cho dù mình không đυ.ng phải những chuyện kỳ quái kia, cho dù ông nội Dis thật sự là một linh mục bình thường, ngươi vẫn cần phải đối mặt với những khách hàng có những tín ngưỡng khác nhau.
Vừa xem Karen vừa ghi chép.
Mãi cho đến khi dưới sân truyền đến tiếng chó sủa, ừm, truyền đến tiếng chó sủa rất bình thường, ngốc nghếch kia không có việc gì làm liền thích kêu bậy.
Bởi vì Hoffen tiên sinh vốn sắp chết lại bị cấp cứu trở về, rồi lại lâm vào thời khắc hấp hối nhưng vẫn cứng rắn tiếp tục vượt qua, đến bây giờ còn đang cùng tử thần làm gian khổ chiến đấu, chính là nuốt không trôi khẩu khí kia.
Vậy nên, lông vàng vẫn còn ở nhà Inmerais.
Nhưng ngoài "chó sủa", Karen còn nghe thấy tiếng mèo kêu, Pall cũng kêu sao?
Karen đẩy cửa sổ ra, nhìn thấy trước cửa sân có hai người một nam một nữ, hẳn là nhân viên mới hôm nay đến ứng tuyển.
Karen bước ra khỏi phòng ngủ và đi xuống cầu thang;
Trên đường xuống cầu thang vẫn còn suy nghĩ, văn hóa doanh nghiệp của chúng ta? Cần phải biên soạn như thế nào?
Cho đến khi Karen bước ra khỏi phòng khách tầng một,
Trong một khoảnh khắc,
Bước chân trực tiếp cứng đờ.
Người phụ nữ đội mũ đen, khi Laren đến, cô cũng ngẩng đầu lên.
Nath...
Đêm đó, chính là khuôn mặt này, chính là cô gái mặc đồ y tá này, thiếu chút nữa đã gϊếŧ chết mình và Pall.
Sau một thời gian ngắn kinh ngạc, Karen mới nhớ lại thi thể Nath đã bị ai ôm đi.
Cho nên, vị Nath trước mắt này là... Bà Molly?
Như vậy, người đàn ông bên cạnh Nath, chính là...
Người đàn ông cởi mũ ra,
Mỉm cười với Karen,
Alfred!
Karen quay lại, đi trở lại phòng khách, trên ghế Sofa, ngồi xuống.
Alfred và bà Molly tự đẩy cửa sân không khóa và đi theo vào phòng khách.
Nhìn Molly biến thành "Nath", Karen bỗng nhiên cảm thấy thật không quen a, có lẽ là bởi vì hình tượng ban đầu của Molly thật sự là quá mức thâm nhập vào lòng người.
Về phần Alfred, cho dù hôm nay hắn không mặc âu phục mà là thường phục truyền thống, nhưng cảm giác tinh tế thỏa đáng này vẫn không che giấu được.
Karen ngồi trên ghế sofa nhìn hai người họ,
Hỏi:
"Các ngươi là tới..."
Alfred và Molly quỳ xuống một gối về phía Karen,
Đồng thanh nói:
"Khi ngài vĩ đại cần đến, chúng ta nguyện thuận theo sự triệu hoán của ngài!"
Tại thời điểm này,
Thím Mary lúc trước đang sửa sang lại dụng cụ ở tầng hầm nghe được động tĩnh ở lầu một, cô nhớ rõ chồng của mình từng nói ban ngày sẽ có hai nhân viên mới tới, một trong số đó còn là nữ trợ lý của mình.
Ngoài ra, chồng cô cũng nói, để cho Karen đi để giới thiệu cho họ một lần nữa về văn hóa doanh nghiệp của Inmerais;
Cô hỏi chồng, văn hóa doanh nghiệp của mình là gì?
Mason trả lời: Ta không biết, nhưng ta tin rằng Karen sẽ tạo ra nó.
Cuối cùng, Mason lại nói đùa:
Hắn đều có thể tư vấn tâm lý cho người ta, khẳng định cũng có thể đem nhân viên mới nói cho tâm phục, ai biết được, còn có thể để khiến cho người ta không cần tiền công mà vẫn giúp chúng ta làm việc miễn phí?
Thím Mary tò mò đi lên dốc, muốn lắng nghe "văn hóa doanh nghiệp";
Nhưng chỉ mới đi đến phòng khách,
Cô liền nhìn thấy một người đàn ông và một người phụ nữ mới đến, hai nhân viên này đang quỳ trước cháu trai của mình, Karen;
Thím Mary sợ tới mức bịt miệng lại,
Chúa ơi,
Văn hóa doanh nghiệp của chúng ta mạnh mẽ đến vậy sao!