Vicole trước tiên nói về những vấn đề của người tiền nhiệm, cũng chính là
những điều xấu do phe của Zich thực hiện, đồng thời quy tất cả các vấn đề của
quá khứ và hiện tại đổ lên đầu nhóm người của Zich.
Sau đó, nói về những kết quả đã đạt được kể từ khi nhậm chức.
Tiếp theo đó, chính là sắp đặt yêu cầu công việc cụ thể cho sau này, nhắc lại tầm
quan trọng của tín ngưỡng Trật Tự. Đoạn này thời gian dài nhất, nói cũng lưu
loát nhất, Vicole lúc trước quả không hổ là người làm công việc văn thư, làm rất
tốt việc lan tỏa thông qua bài diễn thuyết.
Hoàn toàn không hề nhận ra rằng ông ta là một người tham ô công sức của
những thẩm phán dưới quyền mình.
Đó cũng là trong phần thú vị nhất của bài diễn thuyết, khi ông ta bắt đầu sử
dụng các câu liệt kê trong từng đoạn dài, một vị giáo chủ mặc đồ đỏ, đi cùng
với vị hai thẩm phán và một nhóm tùy tùng đến đây, bắt đầu lắng nghe hội nghị
này.
Karen nhận thấy rõ ràng rằng tinh thần của mọi người bị chấn động một phát,
đồng thời cũng để ý thấy ánh mắt của vị giáo chủ kia cố ý liếc vài lần trên người
của bản thân anh.
Phần tiếp theo là phần phát biểu của đại diện thẩm phán, ba vị thẩm phán bắt
đầu nói về những vấn đề trong quá khứ và bầu không khí mới mẻ mà họ cảm
thấy kể từ khi Vicole nhậm chức, và cả những giải pháp họ đã tìm ra để giải
quyết vấn đề, sau cùng là thêm vào những triển vọng trong tương lai.
Karen, à không, thẩm phán "Pavaro" không đủ tư cách để phát ngôn, không chỉ
vì vấn đề của nhân vật này, mà còn vì Karen đã không chuẩn bị “kịch bản" từ
trước, những người chưa qua diễn tập đều bị không có tư cách lên sân khấu nói.
Thế nhưng Karen cũng vui vẻ ngồi ở vị trí của mình mà ngây ngẩn.
Cuối cùng thì hội nghị cũng kết thúc.
Ông nội của Vicole, cũng chính là vị Giáo chủ áo đỏ kia, bước đến trước bàn
hội nghị, động viên súc tích về công việc của tất cả mọi người, sau đó buổi hội
nghị này kết thúc trong tiếng vỗ tay của mọi người.
Karen cảm thấy cặp ông cháu này không chú trọng tác phong làm việc lắm, làm
gì có ông nội nào lại thay mặt cho cháu mình đứng trên bục nói chứ? Chuyện
này truyền ra ngoài có dễ nghe không?
Hoặc có thể là, vì vị Giáo chủ này có tiếng xấu trong giới Giáo chủ ở khu vực
thành phố York này, dẫn đến việc không một vị Giáo chủ nào khác sẵn lòng
giúp cháu của ông lên bục nói vài lời?
Karen cho rằng khả năng của trường hợp thứ hai lớn hơn.
Sau khi hội nghị kết thúc là một bữa tiệc công việc, ông "Pavaro" nói lời tạm
biệt trước, Vicolet không giữ chân ông ta, sau khi nói một vài câu có lệ rồi để
Karen đi.
Karen lái xe quay về nhà tang lễ, hiếm khi có cơ hội được làm ông Pavaro,
trước tiên vào chào hỏi hai vị “cấp dưới cũ” là Dincom và Pieck, hỏi thăm xem
dạo gần đây họ sống có tốt không.
Pieck và Dincom không dám nói xấu Karen.
Sau đó, Karen lại đến gặp Dora và Doreen, hai cô gái phản ứng rất nghiêm túc
với sự quay về của "cha", như thể họ đang trải qua một quá trình nào đó, bởi vì
họ đã biết rằng cha của họ đã ra đi từ lâu.
Cuối cùng, Karen đến gặp phu nhân Lake.
Nhưng khi bà Lake thấy “chồng” của mình trở về, bà không những không buồn,
mà còn không nhịn được “phụt” một tiếng, nói:
"Được, được rồi, tôi có ảnh để xem mà."
Karen cũng nhún vai nói: "Phu nhân, thực sự không cần sao?"
"Không cần đâu, vì sau này tôi sẽ rất xấu hổ khi gặp lại bạn của anh."
"Vâng."
Karen chào tạm biệt Pieck và Dincom một lần nữa dưới bộ dạng của ông
Pavaro, nói rằng ông ấy vẫn cần phải ra ngoài làm một số nhiệm vụ và sẽ rất lâu
mới quay lại, sau đó Karen đi ra ngoài một lúc rồi dạo vài vòng, khi biến trở về
thành hình dạng của mình và quay về nhà tang lễ, anh thấy Pieck cầm trên tay
một bức thư.
Thấy Karen quay lại, Pique lập tức chạy lại và đưa bức thư cho Karen:
"Ông chủ, lúc nãy có người đến đưa thư, nói là thư cho ông Pavaro, nhưng ông
Pavaro vừa đi mất, chúng tôi không biết khi nào ông ấy mới về."
Rõ ràng, sau khi trải qua lễ rửa tội bằng củ cải và cây gậy, ngay cả Pique, kẻ
ngốc nghếch nhất trong hai người làm thuê cũng biết rõ ai mới là ông chủ của
mình lúc này, nếu không, theo lý mà nói thì bức thư này phải được giao cho phu
nhân Lake, sau đó bà ấy chuyển nó cho Pavaro mới đúng.
Karen gật đầu nói: "Tôi sẽ liên lạc với ngài Pavaro, cậu cứ đi làm việc đi.”
"Vâng thưa ông chủ."
Karen bước vào phòng làm việc với lá thư, lá thư này không phải là một bản
công văn, nó là một lá thư bình thường, nhưng được sơn mài rất tinh xảo.
Ngồi xuống sau bàn làm việc, Karen trực tiếp mở phong bì ra, để lộ bức thư bên
trong, chỉ có một dãy số điện thoại trên đó.
Vừa mới tham dự một hội nghị với tư cách Pavaro thì bức thư này được chuyển
đến, thật khó để khiến người ta không liên tưởng đến chuyện gì đó.
Karen bấm chuông trên bàn, không bao lâu sau, Alfred đẩy cửa phòng làm việc
và bước vào.
"Thiếu gia?"
Karen chỉ vào chiếc điện thoại trên bàn.
Alfred hiểu ý, đưa tay nắm lấy dây điện thoại, hai mắt anh bắt đầu đỏ hoe.
Karen biến thành hình dáng ông Pavaro, nhấc máy và định gọi điện, anh do dự
một lúc, ra hiệu cho Alfred đợi một chút, rồi bước đến cửa phòng làm việc và
mở cửa ra:
"Các người qua đây một lát."
Pall và Kevin ngay lập tức đến phòng làm việc.
Karen gật đầu với Alfred, đặt ống nghe lên bàn và bắt đầu gọi điện.
Ngay sau đó,
Âm thanh đáng lẽ phải phát ra từ chiếc loa điện thoại lại phát ra từ miệng
Alfred, hơn nữa âm điều giống hệt nhau, trực tiếp phát công khai:
"Xin chào."
Karen hơi lạ lẫm với giọng nói này, chưa từng nghe qua.
Nhưng khi Pall và Kevin nghe thấy tiếng âm thanh này, họ lập tức phản ứng,
còn Kevin thì im lặng "gâu" một tiếng bằng khẩu hình.
Pall tát con chó ngu ngốc một phát, sau đó nhảy đến bàn của Karen, nhúng
móng mèo vào nước trà, viết một cái tên trên bàn:
Luke.
Thẩm phán Luke?
Anh ta vẫn chưa bị bắt sao?
Chính ông ta, đã giết chết ông Pavaro và bà Anne trên cầu bằng chính tay mình.
Alfred nói: "Sao cậu không nói gì?"
Đây là đang nhại lại lời của Luke ở đầu bên kia của điện thoại.
Karen bây giờ đã trong bộ dạng của ông Pavaro, vì vậy giọng nói cũng là ông
Pavaro:
"Nói gì cơ?"
"Haha, hahaha..." Alfred bật cười.
Một lúc lâu sau,
Alfred nhìn thiếu gia nhà mình,
tiếp tục nói:
"Có thể nói xem, ngươi rốt cuộc là ai?"