Lương tạm thời của anh bây giờ là mười nghìn Rael, không có gì bất ngờ xảy
ra, trích hoa hồng phần trăm chắc cũng không thua là bao, mức thu nhập này, đã
đủ sống một cuộc sống rất đầy đủ.
Rốt cuộc, tiền vay mua nhà mình cũng không cần phải trả.
Nhưng ý nghĩ này vừa nảy sinh ra đến, trong lòng Karen còn có chút áy náy;
nhưng nghĩ lại, tiền mình mua nhà cũng không đến phân nửa hạn mức vay, áp
lực của chú thím bên kia chắc cũng ít đi rất nhiều.
Dựa theo thu nhập của nhà tang lễ Inmerais, vấn đề cũng không lớn, cũng
không phải để chú Mason vì mình trả nợ mà gánh vác quá nặng nề.
Vừa nghĩ đến đây, trong lòng Karen nhất thời nhẹ nhõm đi rất nhiều.
"Tút tút tút..."
Một chiếc xe con chặn đường phía trước, Alfred nhấn loa thúc giục, nhưng
chiếc xe con trước mặt vẫn chậm chạp không đi
"A, thiếu gia ngài nhìn xem chiếc xe phía trước có phải là xe tang hay không?"
Karen vốn dĩ đang híp mắt thì mở mắt ra, phát hiện chiếc xe ở phía trước kia,
thật giống như một chiếc xe tang cải tiến.
Bên cạnh xe, có hai tên nhân viên gầy yếu, đang nâng lên một cái cán xe cứu
thương, dù là buồng xe sau có tấm ván để đặt lên, nhưng hai người này làm thế
nào đều không đẩy lên được.
"Xuống xe giúp họ một chút đi."
Karen mở dây an toàn, đẩy cửa xe ra, xuống xe, đóng cửa xe, trong chớp mắt,
Karen trong lòng bỗng nhiên có chút buồn cười, mình đây là cảm thấy "Ngứa
nghề" rồi sao?
Đi lên trước, Karen phát hiện cơ thể của người khách nằm trên cáng xe cực kỳ
khổng lồ, rất cao, lại rất mập, dù cho bây giờ đang nằm, nhưng vải trắng bao
trùm lên trên cơ thể vẫn "Lồi" ra một cái eo bụng rất to.
Đây là khách hàng mà lò hỏa táng yêu thích nhất, nhưng mà nhà tang lễ lại ghét
nhất.
"Rất xin lỗi, thưa ngài, chúng ta lập tức sẽ lái xe đi." Lúc này, một cái thanh
niên tóc đỏ áy náy nói với Karen, hắn ta tưởng rằng Karen xuống xe là vì bị
mình chặn đường.
"Pieck, mạnh tay lên một chút."
"Được rồi, Dincom!"
"Đến, cùng đi, một, hai, ba!"
Hay người nhân viên gầy ốm lại cố cùng nhau dùng sức, nhưng vẫn không nhấc
nổi "Khách hàng" lên được.
Karen mở miệng nhắc nhở: "Trước hết để cho một người đứng đón ở trên, chú ý
cho kỹ cái góc của bánh xe." Lập tức, Karen khoát tay bảo Alfred, "Anh đi lên
bên trên đón."
"Được rồi, thưa thiếu gia."
Alfred nhảy lên xe tăng, bắt lấy đầu trên của cáng cứu thương xe.
"Các người ở phía dưới dùng sức, tôi vịn lấy khách để tránh bị trượt xuống,
nghe tôi, đến, dùng sức đẩy lên!"
"Bịch!"
Rốt cục, cáng cứu thương xe được thành công đẩy lên trên xe tang, thật ra chủ
yếu vẫn là công lao của Alfred vì sức mạnh của anh ta lớn, lúc trước trông thấy
Alfred làm việc, chú Mason vậy mà có ý sa thải Ron.
"Rất cảm ơn ngài, thật sự rất cảm ơn ngài." Dincom tóc đỏ lấy ra một gói thuốc
lá hơi bị đè dẹp, rút ra một điếu còn hoàn chỉnh nhất đưa cho Karen.
"Không cần khách khí." Karen cười nói, "Tôi cũng không hút thuốc lá."
Alfred cũng từ chối nói: "Tôi cũng không hút thuốc lá."
Pieck thì ra phía trước buồng lái, lái chiếc xe tấp vào bên lề, lại xuống tới, cầm
mấy bình nước ngọt đi tới:
"Không hút thuốc lá, vậy mời mọi người uống nước giải khát."
"Cảm ơn." Karen nhận lấy nước ngọt, uống một ngụm, "Ừm, hương vị của axít
citric."
Alfred cũng nhận lấy một bình, đang lúc Alfred cầm nước ngọt chuẩn bị đi trở
về lái ô tô đi, Pieck lại rất ngượng ngùng mà hô lên:
"Cái kia, để cái bình lại cho tôi để đổi lại tiền cọc."
"Ha ha, được rồi."
Cứ như vậy, bốn người cùng ngồi bên lề đường, cùng uống nước ngọt.
"Ngài không thấy sợ thi thể sao?" Dincom tò mò hỏi.
"Bọn họ cũng chỉ là khách hàng." Karen hồi đáp, "Cùng với khách hàng vào
quán ăn cơm cũng không có gì khác nhau mấy."
"A, đúng vậy, cạn ly vì hai người giúp người làm niềm vui mà giúp đỡ chúng tôi
di chuyển khách hàng!" Pieck giơ chai nước ngọt lên hô.
Mọi người cùng nhau đụng cái bình nước ngọt.
"Chỉ hai người các cậu làm việc sao?" Karen hỏi, lúc ở nhà, cơ bản là một người
lái xe cùng với hai người nhân viên.
"Ông chủ vốn là cùng chúng tôi đến đây, kết quả ông chủ nửa đường xuống xe
đi tìm tiểu thư rồi, chờ chúng ta đón khách xong lại tiện thể đón ông ấy sau, bà
chủ chúng tôi giám sát ông chủ rất nghiêm." Pieck nói.
"Thì ra là thế."
Pieck uống trước xong nước ngọt, đem bình nước ngọt để xuống dưới đất.
Alfred cũng uống xong, đem cái bình đặt ở bên cạnh.
Dincom cũng uống xong, đem cái bình đặt ở đằng sau cái bình của Alfred,
khoảng cách giữa hai cái bình, gần như cũng bằng với khoảng cách giữa cái
bình của Alfred và cái bình của Pieck, ba cái cái bình tạo ra một cái góc vuông.
Sau đó, Karen là người uống xong cuối cùng phát hiện Pieck và Dincom cùng
nhau đem ánh mắt nhìn về phía mình;
Karen trong lòng nói: Hai người này đều bị ám ảnh cưỡng chế à?
Ráng uống xong một ngụm nước ngọt cuối cùng, Karen đem cái bình trong tay
mình để xuống, đặt ở vị trí góc còn lại tạo thành một hình vuông.
Sau khi để cái bình xuống,
Dincom nắm chặt nắm đấm: "A, dễ chịu!"
Pieck thì cười to nói:
"Ca ngợi trật tự!"