Doreen quấn quýt với cô Daisa rất thân thiết, không biết sao bỗng nhiên trong
lòng tôi cảm thấy ghen tị.
Vừa mới nằm trên giường, càng nghĩ thì càng khó chịu, nên không nhịn được
mà khóc lên, nhưng thật ra là tự mình đùa bỡn chính mình mà thôi, ha ha."
"Con trẻ kiểu gì cũng sẽ lớn lên, bọn chúng từ từ sẽ không còn giống như trước
đây cần sự che chở của cha mẹ, đồng thời sẽ cho rằng vòng tay của cha mẹ đối
với chúng là một sợi xiềng xích trói buộc.
Mỗi một người trưởng thành đều sẽ trải qua quá trình này, chỉ có điều bởi vì
Dora và Doreen gặp phải chuyện lúc trước, bọn chúng nhất định phải hoàn toàn
dựa vào cô, mà cô cũng đã quen với sự dựa dẫm này.
Bây giờ chứng minh, bọn họ đã không có khác biệt gì quá lớn với người bình
thường, bọn họ cũng bắt đầu lớn lên, cô hẳn phải vì thế mà cảm thấy vui
mừng."
"Đúng vậy, ngài nói rất đúng."
"Vậy tôi đi trước đây."
"Ừm, thật có lỗi, tôi hẳn phải nghiêm túc một chút, ha ha ha." Phu nhân Lake lại
che miệng nở nụ cười, cô thật sự cũng không nhịn được.
Phu nhân Lake rõ ràng, phương thức ứng xử đúng đắn lúc này hẳn là phải ngồi
mặt đối mặt với "Chồng mình", kể ra một vài chuyện xảy ra gần đây, để cho
cảm xúc và sự nhớ nhung của mình có thể có một nơi để bày tỏ ra.
Nhưng nghĩ đến thân phận chân thật của "Người chồng" ngồi trước mặt, cô
cũng không hiểu sao mà không kềm được.
Đưa Karen ra ngoài cửa, phu nhân Lake nói: "Cảm ơn ngài."
"Không cần khách khí, là do tôi không có làm tốt."
"Không." Phu nhân Lake bước đến trước, tựa như là muốn ôm một chút, nhưng
vẫn ngừng lại động tác của mình, "Chính là bởi vì ngài đã làm rất tốt, cho nên
tôi không cần, con người, muốn sống thỏa mãn, mới có thể hạnh phúc, không
phải sao?"
"Đúng vậy, cô nói đúng."
Karen quay người, trên đường đi về phòng ngủ, biến trở về bộ dáng lúc đầu của
mình.
Đẩy cửa phòng ngủ ra, phát hiện Pall, Kevin và Alfred đã ngồi ở trên mặt thảm
vây quanh bàn trà.
Pall mở miệng nói: "Chúng ta đang chờ một bữa ăn khuya ngon lành, a, còn có
một câu chuyện kể phấn khích để nghe trong lúc ăn, ví như, câu chuyện về bé
Karen của chúng ta đã làm như thế nào để cho những thiên tài trẻ tuổi kia biết ai
mới là thiên tài thật sự."
Karen ngồi xuống, bắt đầu kể lại những chuyện xảy ra trong cuộc tuyển chọn,
bởi vì không giống lần trước lúc kể lại hành trình đến Đảo Ám Nguyệt phải
lược bỏ bớt một vài đoạn có sự xuất hiện của Ophelia, cho nên lần này kể
chuyện rất lưu loát và ăn khớp với nhau.
Vừa kể chuyện xong, Healy bưng bữa ăn khuya bước vào rồi bày ra trên bàn trà.
Pall chỉ chỉ vào một phần thịt đỏ tươi rồi nói với Healy: "Sashimi cá mập
Redwas, ngươi ăn nhiều một ít, có thể giúp cho cơ thể phát triển."
"Hả?" Healy bị một chuỗi danh từ này làm cho bối rối.
Pall hiểu sai ý, giải thích nói: "Nó có thể làm cho cái mông của ngươi càng lớn
hơn."
Nói, Pall còn giơ chân mèo lên đặt trước người, quơ tay một chút.
Healy đỏ mặt, sau khi chuẩn bị xong nước uống thì quay người rời khỏi phòng
ngủ.
Karen mở miệng nói: "Xem ra trước đây cô cũng ăn không ít."
Pall nhíu mày, nói: "Tôi tránh ăn thứ này, tôi rất hài lòng với thân hình của bản
thân mình, nếu không thì người nào đó làm sao lại không nhịn được mà đi sờ
trộm đâu?"
Alfred và Kevin đều tập trung ăn, vào lúc này, tai cả hai đều điếc.
"Đúng rồi, việc trục vớt đồng xu Varax kia, cô và Alfred phụ trách chuẩn bị một
chút, chờ sau này khi nào rảnh rỗi, chúng ta sẽ ra biển."
"Mặc dù biết cậu là đang đổi chủ đề, nhưng nếu cậu đã quyết định dẫn tôi ra
biển chơi một lần nữa thì được rồi, tôi đồng ý!"
Karen dùng đũa kẹp lên một miếng thịt đưa đến trước mặt Pall, Pall hé miệng.
"Meo ~ "
Pall vừa nhai nuốt miếng thịt vừa lên tiếng nói: "Cái cô gái tên là Philomena
kia, tôi cũng không biết có đúng hay không, cô ta có thể là người của gia tộc
Filsher."
"Cô biết gia tộc này?"
"A không, tôi không biết." Pall lắc đầu, "Nhưng cách tu hành xem thực tế như
một giấc mộng và xem giấc mộng như thực tế, tôi đã từng nghe có người nhắc
đến, ông ta cũng đã đánh giá về nó."
"Đánh giá thế nào?"
"Có chút thú vị."
...
"Kẹt kẹt..."
Cửa biệt thự bị đẩy vào, đây là một căn biệt thự ven biển ở khu đông nam của
Thành phố York.
Philomena đi đến, trông thấy một bà lão hiền lành đang ngồi ở chỗ đó đan áo
len, đó là bà nội của cô.
Cô còn trông thấy một người đàn ông bị buộc dây xích chó, ghé vào bên chân
của bà lão, gối đầu lên hai tay ngủ say, đó là cha của cô.
Cô biết mình vốn dĩ còn có ông nội và ông cố, còn có bác cả và bác hai, nhưng
bọn họ bây giờ cũng không có ở đây, cha mình là may mắn nhất, còn có cơ hội
còn sống, dù giống như chó.
"Trở về rồi sao?" phu nhân Filsher mở miệng hỏi.
"Ừm, trở về rồi."
"Giành được vị trí không?"
"Không có, cháu không được chọn."
Phu nhân Filsher mỉm cười nhìn xem cô, nói: "Không sao, không cần để ở trong
lòng."
"Được rồi, bà nội."
Philomena cầm một con dao nhỏ trên kệ, đâm vào lồng ngực của mình, vị trí
trái tim.
Sau đó, cô ta lại không chút do dự mà rút con dao ra, dùng nước bên cạnh ao
rửa một chút rồi đặt lại trên kệ, cũng thuận tay thực hiện Thuật pháp Trị Liệu
cầm máu cho mình.
"Có đi thăm mẹ của cháu chưa?"
"Không có."
"Vì sao không đi?"
"Không muốn đi."
"Được rồi, điều tra người kia chưa?"
"Đi rồi."
"Kết quả thì sao?"
"Không có kết quả, hắn ta giống như là đã biến mất vậy."
"Biến mất?" phu nhân Filsher hơi nghi ngờ một chút ngẩng đầu, "Xem ra, là
mặt mũi của ta, không có trọng lượng."
"Không phải, cháu có thể cảm giác được, hai người phụ trách điều tra kia hỗ trợ
rất nhiệt tình, nhưng không có tra ra được bất cứ tin tức gì có quan hệ tới hắn,
hắn giống như là chưa từng tồn tại."
"Ha ha, một thần quan của Trật Tự Thần Giáo, ở trong Trật Tự Thần Giáo, tra
không được tin tức của hắn."
"Bà nội, cháu đã cố gắng hết sức."
Nói xong, Philomena cầm lấy con dao trên kệ một lần nữa.
"Dừng lại đi, việc này cháu không có làm sai."
Philomena buông con dao xuống.
Phu nhân Filsher trầm giọng nói:
"Cháu phải nhớ kỹ, là do người kia, hủy hoại gia tộc Felsher, hủy hoại ông nội
của cháu, ông cố của cháu, hủy hoại ta, hủy hoại cha của cháu, và cũng.. Hủy đi
tuổi thơ của cháu.
Ta muốn cháu vĩnh viễn nhớ kỹ hắn, đó vĩnh viễn là cơn ác mộng của gia tộc
Filsher, cái dòng họ đáng bị nguyền rủa vô số lần kia...
Inmerais!"