miếng, nhắc nhở: "Đây không phải là việc mà ngài cần lo lắng."
"Thế nhưng mà việc này liên quan đến an toàn của ta, Bộ trưởng Karen."
"An toàn của ngài là do chúng ta phụ trách, mặt khác, ta cần cảnh cáo ngài, vốn
dĩ bà ta sẽ không có chuyện gì, ta có để ý là do ngài ra lệnh để bà ta không chú
ý đến lời ta nói mà tiếp tục đuổi theo.
Từ giờ trở đi, ngài nhất định phải tuân thủ theo điều lệ bảo an mà ta phát cho
ngài trước đó một cách nghiêm chỉnh, nếu có cần gì khác, ở cửa đối diện là
nhân viên bảo an do chúng ta bố trí, yêu cầu với bọn họ, bọn họ sẽ xin phép với
chúng ta."
Luther cười nói: "Trật tự đối xử với khách đều nghiêm khắc như vậy sao?"
"Ngài có phải là khách không?" Karen hỏi ngược lại.
Mặt Luther lộ ra vẻ khó xử.
Karen thì tiếp tục nói: "Xin ngài nhận biết rõ ràng vị trí của mình, ngài và người
của ngài, là đến đây để khẩn cầu nhận được sự trợ giúp của Trật Tự Thần Giáo
mà không là tới nơi này làm khách."
Elanga lập tức đi tới nói: "Bộ trưởng Karen, đây rốt cuộc là ý của ngài hay vẫn
là ý của quý giáo?"
"Ta đã nói rồi, ta không cách nào can thiệp vào tiến trình đàm phán giữa cao
tầng của giáo ta và các ngươi, nhưng nếu như các ngươi không nghe lời, ta phát
cáu với các ngươi, ta cũng không cho rằng cao tầng sẽ vì các ngươi mà giáng tội
ta.
Hoan nghênh các ngươi đi khiếu nại, nói không chừng phía trên sẽ rất vui lòng
trông thấy ta để các ngươi nhìn cho kỹ vị trí của bản thân, giảm bớt đi rất nhiều
phiền phức nói chuyện dư thừa."
Trên mặt Luther khôi phục vẻ thuần chân kia;
Nhưng so sánh với Ventura, sự thuần chân này có chút quá dối trá.
"Bộ trưởng Karen, ta đã biết, ta sẽ tuân thủ, nhất định."
"Vậy là tốt rồi."
Karen để ly rượu trong tay xuống.
Luther thì chủ động đi giúp anh tiếp tục rót rượu, vừa nói: "Ta cảm thấy Bộ
trưởng Karen từ lúc bắt đầu có vẻ có chút thành kiến với chúng ta, ta muốn biết,
là vì lý do gì."
"Chờ một chút sẽ có báo cáo thương vong trong lần hành động bảo an này,
những thuộc hạ của ta vốn có thể không cần thiết phải đối mặt với nhiều cục
diện nguy hiểm như vậy, vậy có lẽ đây chính là nguyên nhân mà từ lúc vừa mới
bắt đầu ta đã có ý kiến đối với các ngươi."
Nói xong, Karen trực tiếp quay người rời khỏi căn phòng này.
Elanga đóng cửa lại, giơ tay lên bố trí một cái kết giới, hỏi: "Thưa ngài, ngài
cảm thấy lời hắn nói là sự thật sao?"
Luther lắc đầu, nói: "Ta không tin."
"Đúng vậy, ta cũng không tin, lý do này quá gượng gạo."
Luther đung đưa ly rượu trong tay của mình, nói: "Ta nghi ngờ rằng hắn biết
chuyện của Valoti."
"Điều này... Làm sao có thể."
"Elanga, không nên coi thường Trật Tự Thần Giáo, từ nghìn năm trước khi Ánh
Sáng bắt đầu diệt vong, nó đã làm Thần Giáo đứng đầu suốt một nghìn năm,
mạng lưới tình báo của nó, làm sao có thể kém cỏi được?
Chưa kể, có đôi khi nó muốn điều tra một sự kiện, truyền một công hàm xuống,
rất nhiều thần giáo sẽ bị uy thế của nó bức bách mà thỏa hiệp.
Ngẫm lại Pamirez Giáo đi, bằng cách nào đó không thể giải thích đã phối hợp
Trật Tự sắp đặt cái bẫy tuyên chiến Luân Hồi, không giải thích được thì đã biến
thành thần giáo phụ thuộc Trật Tự.
Ta thậm chí hoài nghi, bây giờ trong hàng ngũ những người của Hoang Mạc
Thần Giáo đứng ở phía chúng ta ủng hộ Sa Mạc, đến cùng có bao nhiêu người
là của Trật Tự đứng sau lưng."
"Thế nhưng mà thưa ngài, nếu như Trật Tự biết Valoti là sát thủ do chúng ta
phái ra, như vậy thì lần đàm phán này..."
"Sẽ không có ảnh hưởng gì, hành động của Valoti, vốn là vì xúc tác cho Trật Tự
ra mặt, trợ giúp chúng ta độc lập khỏi Hoang Mạc, ta tin tưởng Trật Tự sẽ chọn
một con đường có lợi nhất.
Dù sao lần đàm phán này, chúng ta đã không có lằn ranh gì, chỉ cần Trật Tự có
thể ra mặt trợ giúp chúng ta độc lập, chúng ta sẽ lập tức ký hiệp ước, trở thành
thần giáo phụ thuộc Trật Tự.
Dùng một Đại chủ giáo, đổi một cái Thần Giáo phụ thuộc, trật tự biết lựa chọn
như thế nào.
Thậm chí cái sự kiện này, còn có thể trở thành cái cán để Trật Tự nắm chúng ta,
coi như gậy gộc để đánh chúng ta, sẽ để cho Trật Tự nghĩ rằng, chúng ta dễ bị
khống chế hơn."
"Đúng vậy, ta cũng cho rằng như vậy, lần này chúng ta mang theo thành ý rất
lớn."
"Elanga, đừng quên, là do vị Bộ trưởng Karen này giết Valoti, ha ha." Luther
duỗi lưng một cái, "Thái độ của hắn đối với chúng ta không tốt, chúng ta nên
vui mừng, chứng minh ý nghĩ của hắn và Trật Tự là tương phản, chỉ có như vậy
thì hắn mới có thể buồn bực. Đúng rồi, chừng nào thì hội nghị bắt đầu?"
"Hội nghị chính thức bắt đầu vào buổi sáng ngày mai, tối nay là họp hội ý, sau
đó là tiệc hoan nghênh."
"Được rồi, ta ngủ trước một giấc, ngươi đến thăm Mickey một chút, a, được rồi,
ngươi chắc cũng không có biện pháp rời khỏi nơi này. Ta thật rất tò mò, cái tên
tàn dư Ánh Sáng kia, khí tức Ánh Sáng trên người hắn lại có thể thuần túy đến
vậy... Nhưng ta không ngờ tới hắn có thể mạnh mẽ đến mức này, đánh bại
Mickey."
"Thưa ngài, có phải vị Bộ trưởng kia và..."
"Mickey còn sống."
"Đúng vậy, cái này chứng minh chuyện này không liên quan đến vị Bộ trưởng
kia."