để đến đại sảnh trận pháp dịch chuyển, mục đích cuối cùng là Thánh địa của
Pamirez Giáo - Siloska.
Khi lễ tuyển chọn Giáo tôn của Pamirez Giáo diễn ra, Karen sẽ đại biểu Trật Tự
Thần Giáo làm chỗ dựa cho Derius.
Mặc dù trước đây đối xử với "Nhà đầu tư" này có chút thiếu lễ phép, nhưng
mua bán dù sao cũng là mua bán, vốn không nên dính líu quá nhiều tình cảm
vào trong.
Nhưng mà sự xuất hiện của một người làm loạn tiết tấu bên phía Karen, cũng
khiến cho Karen không thể không quay trở về phòng làm việc của mình một
chuyến.
Philomena vừa đi vừa giải thích nói: "Bà ấy có thẻ ra vào."
"Ta nghĩ không phải Richard đưa."
Đầu tiên, thẻ ra vào của Richard không có cách nào vào thẳng phòng làm việc
của mình; tiếp theo, nhìn từ bề ngoài thì thằng nhóc Richard này có chút không
đứng đắn, nhưng trên thực tế thì khi làm việc vẫn rất cẩn thận trầm ổn.
Philomena cúi đầu xuống, nói: "Là bà ấy lấy của ta."
Karen nhìn Philomena một cái, cũng không nói gì.
Đẩy cửa phòng làm việc ra, trên mặt Karen lập tức nở nụ cười: "Bà ngoại, bà tới
rồi."
Lúc này, người đang ngồi trong phòng làm việc chính là phu nhân Đường Lệ.
Hôm nay bà ấy mặc một bộ trường bào màu xám, ừm, là trang phục thích hợp
để chém người.
Phu nhân Đường Lệ cũng không nói nhảm, nói thẳng ra: "Karen, để bà giúp
cháu đi."
"Không cần, bà ngoại."
Karen chỉ có thể kiên nhẫn mà an ủi.
Kế hoạch hành động chắc chắn là được bảo mật tuyệt đối, nhưng bà ấy là bà nội
của Richard, lại là thầy của Philomena, cả nhà ngoại trừ bà ấy đều tham dự hoặc
phục vụ cho kế hoạch này nên làm gì cũng đều rất khó giữ bí mật với bà.
"Xem ra bây giờ cháu cảm thấy bà già này lớn tuổi, không còn dùng được nữa
nhỉ."
"Cây đao này của ngài mặc kệ vào lúc nào cũng đều là chỗ dựa lớn nhất của
cháu, cháu cũng không dám tuỳ ý dùng."
"Thằng nhóc này, cháu chỉ biết chọn toàn lời dễ nghe để nói. Nhưng mà vẫn để
bà đi cùng cháu đi. Cái tổ chức kia có hơi đặc biệt, nếu như cháu chỉ tiếp xúc
với bọn hắn thì bà sẽ không lo lắng gì, nhưng lần này cháu quả quyết không
chừa đường lùi nào như thế, bà sợ sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ý nghĩ của
cháu quá cấp tiến và mạo hiểm."
Karen đưa tay khoác lên trên bờ vai phu nhân Đường Lệ, vừa giúp bà ấy nhẹ
nhàng xoa bóp vừa cười nói:
"Bà quên rằng cháu ngoại của mình đã từng ra chiến trường rồi sao? Chút
chuyện nhỏ này đem so sánh với khi ở chiến trường lại đáng là gì."
Sau khi chứng kiến áp lực từ trận pháp, cảm nhận sự rung động của một loạt
Pháo Ma Tinh khai hoả cùng lúc thì góc nhìn đối đãi sự vật cũng đã có sự thay
đổi.
Ở dưới Thần linh, thực lực của một cá thể cho dù có mạnh hơn nữa thì tóm lại
cũng có giới hạn, về phần cái thứ gọi là tổ chức đặc biệt kia …cái tổ chức gì có
thể so sánh hơn một Thần Giáo chính thống?
Karen không phải kỳ thị bọn hắn, chỉ đơn giản là khinh thường bọn hắn.
Nếu nói về tổ chức thần bí thì “Tổ chức Át Bích” do mình lấy Trật Tự Thần
Giáo làm cơ sở để tạo dựng lên hay gọi là “Tổ chức quan tài” nếu so sánh thì
cũng không kém "Trầm Mặc Giả", dù gì thì Karen mới là người nắm giữ sự thật
đáng tin nhất liên quan đến Chư Thần trở về.
Còn nữa, một tổ chức được tạo thành từ thần quan của rất nhiều tín ngưỡng, cho
dù thành viên của nó có ưu tú và mạnh mẽ đến đâu thì sao có thể thật sự đoàn
kết, bọn hắn không phải hội tụ bởi vì tín ngưỡng mà là bởi vì lợi ích.
"Cháu thật sự không có vấn đề sao?" Phu nhân Đường Lệ thấy thái độ Karen
kiên quyết, cũng không khỏi bắt đầu thỏa hiệp.
Mức độ yêu thương của bà ấy đối với đứa cháu ngoại này đã vượt qua đứa cháu
nội là Richard, yêu thương đến nỗi bà ấy dường như sẽ đồng ý với bất cứ ý định
gì của Karen, sẽ không dùng kinh nghiệm cuộc đời mình để cưỡng ép “uốn nắn”
giống như khi đối xử với Richard.
"Bà ngoại, xin bà yên tâm, cháu đã chuẩn bị rất chu đáo, cháu là đi kéo lưới,
không phải đi săn thú, cháu cũng không thích dựa vào vận may. Còn giúp đỡ thì
cháu cũng đã mời rất nhiều."
"Mời người khác đỡ chứ không mời bà ở nhà cả ngày thì không mời à..."
"Dù sao thì thứ ân tình này nếu không dùng cũng sẽ lãng phí, người trong nhà
thì chắc chắn là để yêu thương. Bà ngoại, chờ cháu trở về thì sẽ mời bà đến
trang viên chơi, giải sầu một chút, ở cùng với bà vài ngày."
Cũng đã nói đến thế thì phu nhân Đường Lệ chỉ có thể gật đầu ngầm thừa nhận,
đồng thời lấy một tấm thẻ ra vào kết giới ra đặt ở trên bàn trà. Karen lại bỏ tấm
thẻ vào trong túi của phu nhân Đường Lệ, sau khi cất vào còn vỗ vỗ:
"Bà muốn đến thì cứ đến, nơi này chính là phòng khách của bà."
Phu nhân Đường Lệ phát ra một tiếng thở dài, nói với Philomena: "Ngươi nhìn
xem, thằng nhóc Richard kia cũng không biết nói chuyện như Karen."
Philomena: "Là bởi vì người bất công."
Richard không biết nói chuyện giao lưu bằng Karen?
Phu nhân Đường Lệ trừng mắt liếc Philomena, đứng dậy đi ra khỏi văn phòng.
Karen sửa sang lại thần bào của mình một chút, nói: "Chúng ta lên đường đi."
Sau khi ngồi vào trong xe ngựa thì phát hiện bên trong có một cái hòm bằng
đồng, phía trên điêu khắc phù văn phong ấn rất mạnh.
Wilker ngoài cửa xe ngựa chỉ vào cái hòm nói: "Thưa Bộ trưởng, tổ hộ tống của
Không Gian Phong Ấn đã bị ta đuổi đi, bây giờ món Thần khí này chính thức
được ngài thuê dùng dài hạn."
"Ừm."
Karen nhẹ gật đầu, đưa bàn tay đến bắt đầu giải trừ phong ấn.
Wilker biết trình độ trận pháp của Karen, không nói thêm gì nữa mà là yên lặng
đóng cửa xe ngựa, lui lại hai bước, hành lễ.
Xe ngựa rời khỏi kết giới của Bộ kỷ luật.
Trong xe, cái hòm đồng được mở ra, bên trong là một tấm khiên xinh xắn,
nhưng khe hở ở giữa tấm chắn và cái hòm có đầy những thứ dính dính khác.
"Bọn hắn rốt cuộc đã thêm bao nhiêu tầng phong ấn."
Những thứ dính dính này tạo thành là do từng tầng từng tầng phong ấn chồng
lên nhau mà méo mó.
Karen không còn cách nào khác, chỉ có thể triệu hồi khối rubic ra, bắt đầu
nhanh chóng giải trừ phong ấn. Connor ở bên cạnh rất là tò mò mà đứng đó
nhìn xem, cô bé biết món Thần khí này là món đồ chơi mới của mình.
Xe ngựa lái vào đại sảnh trận pháp dịch chuyển đại khu Thành phố York, trong
đại sảnh có vài thần quan lữ khách tới lui nhưng sau khi nhìn thấy chiếc xe ngựa
này đều quay người rời đi.
Phía sau bọn họ đều có hai thành viên của Đòn Roi Kỷ Luật đi theo.
Bất cứ một cái giáo hội nào hơi có chút trọng lượng cũng sẽ không nối liền trận
pháp dịch chuyển từ khu vực trung tâm của mình với giáo hội khác, làm như
vậy cũng như đang cho người khác có cơ hội đâm thẳng một nhát vào tim mình.
Nhưng mà Pamirez Giáo là Thần Giáo phụ thuộc Trật Tự, Thánh địa Siloska có
trận pháp dịch chuyển nối liền với đại khu Dinger, nhưng đại khu Thành phố
York thì không, cho nên Karen chỉ có thể đổi chuyến ở một Thánh địa nhỏ vùng
biên giới của Pamirez Giáo.
Việc đổi chuyến vốn có thể rất thuận lợi nhưng lại xuất hiện một vài vấn để, bởi
vì đại sảnh trận pháp dịch chuyển của Thánh địa nhỏ này xuất hiện trục trặc cần
phải bảo dưỡng nên xe ngựa của Karen chỉ có thể rời khỏi nơi này để đi đến
một đại sảnh trận pháp dịch chuyển có tính chất bán thương mại khác để dịch
chuyển đi.
Sau khi xe ngựa chạy ra ngoài, từ trong đại sảnh trận pháp dịch chuyển cũng có
một đám người bước ra.
Trên đường lại không ngừng có người tiến hành thông báo, một người, bốn năm
người, rồi một tiểu đội, cũng bắt đầu từ từ tiến hành khép kín dọc theo lộ trình
của xe ngựa.
Tổng bộ của Bộ kỷ luật, văn phòng Wilker, Bern xuất hiện trên hình ảnh của
trận pháp truyền tin.
Wilker hỏi: "Có thể bắt đầu chưa?"
Bermn nói: "Không vội, chờ một chút, còn có không ít người đang quan sát, ta
còn đang cổ động và thúc giục bọn hắn, đây là một cơ hội khó có được."
Wilker nhẹ gật đầu: "Được."
Lượng người tập hợp đến càng ngày càng nhiều, mặc dù thành phần nhân viên
phức tạp, nhưng nhìn trên góc độ vĩ mô lại có vẻ cực kỳ có trật tự.
Bởi vì người giúp bọn hắn xâu chuỗi, cổ động, sắp xếp, lên kế hoạch đều là
nhân viên chuyên nghiệp của Đòn Roi Kỷ Luật.
Bọn hắn tỉ mỉ “Xào nấu” cuộc ám sát nhằm vào Bộ trưởng nhà mình.
Từng đôi mắt giấu ở trong bóng tối mà nhìn chằm chằm vào mục tiêu của riêng
mình, khi mục tiêu ra khỏi nơi ẩn nấp mà chính thức tiến vào trong cuộc săn bắt
sắp bắt đầu này thì những con mắt lập tức tập hợp tình báo.