vì lần trước người của Đảo Ám Nguyệt tìm thấy mộ của cô, cho nên cái bức thư
tình này cũng được đưa đến trang viên Ellen, dựa theo ý của bọn họ hẳn là nên
để trước bia mộ của cô, để an ủi nỗi tương tư của linh hồn cô trên thiên đàng."
Pall trừng mắt nhìn, nhìn về phía Karen, móng mèo từ từ nhô ra.
"Sự kiện này đã được giải quyết xong, lần trước cũng đã nấu món cá cho cô
rồi."
"Thế nhưng mà nó đã mang đến cho tôi hai lần tổn thương tâm lý."
"Thế nhưng mà sau khi cô ăn món cá tôi làm vẫn cảm thấy hương vị đọng lại
mãi."
Pall nâng đầu lên, nói: "A, đáng chết, sao cậu vẫn luôn có thể phản bác kịp thời
như vậy chứ."
"Tôi có thể mở nó ra để xem không?" Karen hỏi...
"Mở nó ra đi."
"Thật sự cho mở ra à?"
"Mở ra đi, nếu tôi không cho cậu mở ra, cậu lại đem nó giấu đi, đó chính là lần
tổn thương tinh thần thứ ba."
"Được rồi."
Karen mở thư ra, bên trong thế mà còn có một bì thư khác, bì thư này cũng có
chút ố vàng tất nhiên đã có niên đại khá lâu đời, mở bì thư bên trong ra, lấy giấy
viết thư ra:
"Pall thân yêu, không biết đã bắt đầu từ lúc nào, tính mạng của anh bởi vì em
mà chia cắt, trước lúc gặp được em, sau khi được gặp em, trước lúc chúng ta
chia xa, và sau khi chúng ta cách xa nhau.
Sự tồn tại của em, đã để lại dấu ấn không thể phai nhòa trong lòng của anh,
những lúc mà anh không thể thở nổi, anh sẽ nhớ đến em, nhưng lúc anh nhớ đến
em, anh sẽ lại cảm thấy mình không thể thở nổi.
“..."
"Khục." Karen ho một tiếng, "Vị Bernard này thật sự rất thích dùng cách viết
song song nhỉ"
Pall nằm sấp ở trên bàn sách, liếc mắt nhìn Karen.
Karen nhịn không được mà đưa tay vuốt vuốt đầu Pall, mắt của con mèo trợn
trắng, bộ dáng này xác thực cũng rất đáng yêu.
Ký tên dưới cuối thư, thời gian là vào một trăm năm trước, cho nên, Karen đoán
đúng.
"Tôi tin rằng cái bức thư này chắc là có ghi chú, nhưng lão Anderson là một đứa
con cháu rất hiếu thuận, cho nên vẫn chuyển cái bức thư này đến nơi ở của
chúng a."
"Tính toán thời gian thì lão Anderson cũng nên vào nghĩa trang mà nằm rồi."
"Cái này cũng không nên trách ông ấy, được rồi, tôi phải ra vường đọc sách một
lúc."
"A, Karen bé nhỏ thân yêu của tôi, cậu có phải đã quên rằng mình vẫn còn một
bức thư còn chưa mở ra xem không?"
"À, có phải không?"
"Đúng vậy, cậu vừa nhét nó vào ngăn kéo qua cái khe hở đấy."
"Là do không cẩn thận nên nó trượt xuống thôi."
"Được rồi, ta tin tưởng là nó trượt xuống, nhưng bây giờ, chúng ta nên mở
phong bì thư ra để nó được hít thở không khí chứ nhỉ, không phải sao?"
Karen mở ra bức thư mà Ophelia gửi cho mình.
"Mở ra, mở giấy viết thư ra, giống như lúc nãy đọc thư của tôi vậy." Pall lập tức
hối thúc nói.
Karen mở giấy viết thư ra:
"Ngài Karen, từ lúc chúng ta nói lời tạm biệt đã......"
Đọc từ đầu đến khi kết thúc, cơ bản đều là Ophelia đang nói về những thứ cô
trải qua trên đường về Đảo Ám Nguyệt từ bến tàu thành phố York, và cách nhìn
của tộc trưởng trên đảo đối với Karen.
Gọi nó là thư cá nhân, chẳng bằng nói nó giống như thư báo cáo công việc hơn.
Lúc đầu Pall đọc đến mức buồn ngủ, nhưng khi ánh mắt của cô rơi vào đoạn
chữ phía dưới cùng, lập tức hưng phấn mà dùng móng vuốt đập vào chỗ đó:
"Ở đây này, ở đây này, có thấy không, có thấy được không!"
Báo cáo công việc, ở đoạn cuối cùng nhất lại xuất hiện một câu làm không khí
thay đổi sai lệch:
"Karen, tôi phát hiện tôi có chút nhớ cậu, làm sao bây giờ?"
"Cô ta nói cô ta nhớ cậu, cô ta vậy mà chủ động nói mình nhớ cậu!!!"
Karen gấp lại giấy viết thư, nhét vào lại phong bì, lơ đễnh nói: "Cái này chỉ là
một câu hỏi thăm xã giao khách sáo để làm trung hòa đi không khí báo cáo công
việc khô khan mà thôi."
"À, có phải không, nhưng tại sao tôi cảm giác cô ta bởi vì để viết câu này cho
nên mới viết cả bức thư báo cáo này đây?"
"Cô suy nghĩ nhiều rồi."
"Có phải là tôi suy nghĩ nhiều hay không, trong lòng cậu cũng rất rõ ràng,
Karen, cậu đang ở biên giới của sự sai lầm, rất nguy hiểm nha!"
"Cô ấy ở Đảo Ám Nguyệt, tôi lại ở thành phố York, cho dù tôi có muốn phạm
sai lầm cũng không có cơ hội."
"Cha và mẹ của cậu cũng ở rất xa nhau, cha cậu không phải cũng dẫn được mẹ
cậu về đến phố Mink hay sao?"
"Cái ví dụ này, không thích hợp."
"Karen, khi cậu nguyện ý vì cái chủ đề nhàm chán này mà giải thích và tranh
luận với tôi lâu như vậy thì thật ra cậu đã thua rồi."
"Tôi sẽ bảo Healy đi mua cá."
"Đây không phải là việc liên quan đến cá, đây là... nấu món gì vậy?"
...
Giữa trưa, Karen làm cho Pall một phần cá nấu tiêu, vốn cho là Pall sẽ không
thích loại hương vị này, nhưng cảm giác có vẻ con mèo này đối với việc ăn cá
đã trở thành một sự theo đuổi nghệ thuật, mặc kệ là nấu món cá có hương vị ra
sao thì cô ta vẫn có thể thưởng thức ngon lành.
Cái này khiến Karen một lần nữa cảm thấy, Pall thích ăn cá, không chỉ là bởi vì
cô ta biến thành một con mèo.
Khoảng cách giữa vị tộc trưởng Bernard kia và tình yêu của đời mình có lẽ chỉ
cách nhau vài bát canh chua cá, cá Squirrle...
Bởi vì Alfred còn đang phụ giúp Lão Saman làm quan tài, cho nên đến hai giờ
rưỡi xế chiều, Karen tự mình lái xe đến nhà của Richard.
Trên đường đi, Karen dừng xe ở một cửa hàng ven đường mua một vài món ăn
nhẹ và trái cây, đây xem như là quà đến nhà có tiêu chuẩn thấp nhất ở Wien.
Lúc lái xe đến gần cửa nhà của Richard, đã là ba giờ rưỡi.
Về mặt thời gian thì hơi sớm một chút, cho nên Karen dự định chờ trong xe
thêm nửa tiếng rồi lại vào nhà, anh dừng xe ở ven đường, thả ghế ngồi xuống,
nằm ở phía trên, bắt đầu nghỉ ngơi.
Nửa giờ sau, đến bốn giờ, Karen ngồi dậy, mở cửa xe, cầm theo quà cáp xuống
xe.
Lúc đi ngang qua một chiếc xe đỗ ở trước mặt, Karen chú ý tới người lái xe ở
trong cũng kéo ghế ngồi lên, mở cửa xe, xuống xe, trong tay cũng cầm hộp quà.
Đây là một người đàn ông trung niên, nhìn có chút tiều tụy, ông ta cũng chú ý
tới Karen, cười cười chào Karen.
Karen cũng mỉm cười xem như đáp lại