Một người một chó bốn mắt nhìn nhau một hồi, Kevin mở miệng chó ra, rời
khỏi cổ tay Karen, để lại trên chỗ cổ tay một dấu răng nhàn nhạt.
Karen lắc lắc cổ tay, đi đến trước mặt Connor, sau khi bị Karen sử dụng khế ước
chủ tớ, Connor vẫn quỳ trên mặt đất như cũ, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm
Karen.
"Ai."
Karen thở dài, cũng quỳ xuống trước mặt Connor, đưa tay nhẹ nhàng bắt lấy
cánh tay của cô bé.
"Ta vẫn luôn đấu tranh với nó, chỉ có điều như ngươi vừa thấy khi nãy, phát sinh
một chút ngoài ý muốn, ta bị đánh lén, nó bị phóng ra, đó cũng không phải thật
sự là ta."
Connor giữ im lặng.
Karen chỉ có thể tiếp tục nói: "Còn nhớ rõ lời thề mà ngay từ đầu ta lập ra với
ngươi sao, thật ra là để chỉ lúc này, nếu như ngày nào ta đấu tranh thất bại, lạc
lối, biến thành như thế kia, đó là thời điểm ngươi ra tay nuốt ta hoặc là giết ta,
giúp ta giải thoát."
Connor tiếp tục không nói lời nào.
"Thật xin lỗi, ta không thể cam đoan về sau tuyệt đối sẽ không có lần tiếp theo,
ta nghĩ, có lẽ tình huống như vậy sẽ còn xuất hiện, cho nên, ta cố hết khả năng
áp chế và chống cự, mà ngươi, tốt nhất cũng có thể quen thuộc."
Neo ngồi ở kia nghe được câu này, trong một con mắt còn đang mở xuất hiện vẻ
nghi ngờ: Con mẹ nó, cậu thật sự là một thiên tài trong việc nhận lỗi đấy!
Cái gì mà gọi là ta sai, ta có lỗi, nhưng ta về sau sẽ còn tái phạm, cho nên xin
ngươi hãy quen dần trước?
Connor đứng người lên, nhẹ gật đầu.
Neo sửng sốt một chút: Mẹ nó, thế mà thật sự có hiệu quả!
Bộ trưởng điều tra lúc trước cảm thấy phương thức mà Karen khống chế bọn
thuộc hạ là học được từ chỗ mình, mô phỏng theo hình thức văn hóa của tiểu
đội chó săn, hiện tại Neo ý thức được, người ta vốn chính là chuyên gia trên
phương diện này.
Ngẫm lại xem Alfred, nhìn nhìn lại Philomena, cuối cùng là con Cốt Long vừa
có được này.
Tính cách khác biệt, hai người sau còn khó khăn hơn, nhưng đều có thể bị cậu
ta điều chỉnh vô cùng suôn sẻ.
Neo chỉ có thể mắng một tiếng ở trong lòng: Chơi trò tâm lý, thật bẩn!
Trấn an được Connor, Karen đi đến trước mặt Alfred, Alfred dùng tay áo xoa
xoa máu tươi trên mặt mình, lộ ra mỉm cười với Karen:
"Thiếu gia, Đại tế tự không hổ danh là Đại tế tự, thật đúng là đã lật tung toàn bộ
chúng ta, hoàn toàn không có cơ hội để đáp trả."
"Ừm." Karen không có nói thật xin lỗi gì với Alfred, giữa bọn họ cũng không
cần đến thứ này, "Vết thương thế nào rồi?"
"Có chút nghiêm trọng, nhưng tốt hơn một chút so với bọn họ."
"Chú ý chữa trị cho bản thân."
"Vâng, thiếu gia, ta đã rõ."
Karen lại kiểm tra tình trạng của Philomena và Ventura, vết thương của bọn họ
rất nghiêm trọng, đều đã hôn mê, nhưng đều không có nguy hiểm đến tính
mạng.
Lúc trước Morindi dùng vật triệu hồi vong linh của Norton, thật đúng là đã
nương tay chỉ đánh bại mà không giết chết.
Cái này cũng khiến cho khi Karen lại hướng ánh mắt về phía thi thể của
Morindi thì không hận nổi, dù rằng bà ta trước khi chết, còn chơi mình một vố.
Nếu như không phải vừa lúc sử dụng Cấm chú của Tiranus, mình bây giờ cũng
đã xong rồi.
Karen mở miệng nói: "Ta có phải có chút ngốc hay không."
Mình vẫn luôn rêu rao rằng mình không làm những chuyện dài dòng, lần này
thế mà thật sự mềm lòng thu tay lại nên chịu thiệt, khi đó nếu như trực tiếp đốt
cháy bà ta, có lẽ cũng không có nhiều chuyện xảy ra như vậy.
Alfred nhắc nhở: "Thiếu gia, ngài không cần tự trách và kiểm điểm mình, ít
nhất đối với chuyện này, thuộc hạ cảm thấy ngài không làm sai, bởi vì..."
"Ừm?"
"Thay một góc độ khác mà suy nghĩ, khi ngài đứng ở phía trên trái tim kia, sao
lại không phải là một cái bẫy cuối cùng mà vị đại pháp sư vong linh này bày
cho ngài?
Bà ta vốn không có ý định tiếp tục còn sống, lúc ấy ngài phải chăng có trực tiếp
dùng ngọn lửa Ánh Sáng để thiêu chết bà ta thì thật sự đều không ảnh hưởng gì
tới dụng tâm sử dụng giai đoạn cuối cùng của sinh mệnh mình để hiến tế nhầm
giam cầm ngài trong Cấm chú của bà ta."
"Ha ha, đúng, nói rất đúng, trong lòng ta lập tức thoải mái hơn."
Mình đã sớm đứng ở trong cạm bẫy, lúc ấy mình bất kể là lựa chọn gì, có phải
chuyện sau đó mình nhân từ một cách ngu xuẩn hay không thì thật ra cũng
không hề có gì khác nhau.
"Cho nên, xin thiếu gia hãy nghĩ thoáng, lựa chọn ngay lúc đó của ngài, ta cũng
đồng tình, bởi vì lúc ấy bà ta thật sự có thể giết ta, nhưng lại nương tay."
"Alfred, ngươi thật đúng là cái áo bông tri kỷ."
"A..." Alfred lĩnh ngộ ý của cái ví dụ này, trên mặt lập tức mỉm cười, "Đây là
chức trách của thuộc hạ."
Karen ngồi xổm xuống bên cạnh thi thể Morindi, Alfred thì nhặt lên một chiếc
nhẫn màu xanh lục ở vị trí mà vật triệu hồi vong linh của Norton hòa tan lúc
nãy, đi đến bên người Karen, cũng ngồi xổm xuống, nói:
"Thiếu gia, chiếc nhẫn này..."
"Thánh khí?"
"Không phải, chỉ là một món trang sức bình thường, nhưng nếu là ở trên vật
triệu hồi kia, chắc hẳn là có hàm nghĩa đặc thù, vật bình thường ở trên người
giống như bọn họ, mới là thứ quý giá nhất."
"Ngươi là có ý gì?" Karen đã nhận ra.
"Thuộc hạ cảm thấy, chiếc nhẫn này, có thể mang về giao nộp, không nhất định
phải mang thi thể của bà ta về, mà thi thể của bà ta, chúng ta có thể nhận lấy."
"Nhận lấy thi thể của bà ta?"
"Thiếu gia, không phải ngài đã nói sao, trong nhà của chúng ta có vô số quan tài
trống, nếu như bà ấy cần mà nói, có thể nằm vào; ngài đã quyết định rất sớm,
muốn để bà ta nằm trong một cái quan tài."
"Alfred."
"Vâng, thiếu gia."
"Ta chưa từng nghĩ như thế, lúc ấy ta nói câu nói này chỉ là để đáp trả một cách
khách khí mà thôi."
"Vậy ý nghĩ hiện tại của ngài là cái gì, thiếu gia?"
"Vẫn chưa nghĩ ra."
"Thật ra, thiếu gia sở dĩ sẽ cảm thấy mình bị lừa rồi, sẽ lựa chọn thu tay lại vào
lúc này, trên bản chất hay là bởi vì thiếu gia ngài cảm thấy bà ta không phải là
đối thủ của mình.
Không phải là bởi vì thực lực của và năng lực của bà ta không xứng, mà là ngài
cho rằng cùng chết với bà ta thì không có ý nghĩa.
Thuộc hạ cảm thấy, Thẩm phán quan Pavaro lúc trước, nếu như ngay từ đầu
trông thấy trên người ngài có sức mạnh Ánh Sáng... Cũng sẽ tới bắt giữ ngài."