Alfred ngồi trước bàn đọc sách, đang viết giấy kiểm điểm.
Alfred cho rằng, tiệc tối đêm nay đã thất bại.
Nguyên nhân thất bại là... Nó cũng không hoàn mỹ.
Trong tiệc tối, thiếu gia nhíu lông mày nhiều lần, mà nguyên nhân trực tiếp đó
chính là mình làm việc sai lầm.
Mình quá mức truy cầu và hưởng thụ khoái cảm lúc truyền giáo, từ đó mơ hồ về
giới hạn, cũng có thể nói, là mình làm "Quá tốt", ngược lại khiến cho khi việc
này đặt trong chỉnh thể, bởi vì không cách nào tương xứng mà vận chuyển
không phù hợp.
Giấy kiểm điểm, càng viết càng nhiều, trang giấy cũng càng ngày càng dày.
Nhưng đột nhiên, Alfred ngừng lại, đặt bút xuống.
"Ba."
Nhẹ nhàng vỗ trán mình, Alfred phát hiện mình lại phạm vào một sai lầm, đó
chính là văn kiện trong công việc của thiếu gia chỉ cần là đã qua tay của mình
thì thiếu gia ngay cả nhìn đều chẳng muốn, cho nên thiếu gia sao lại xem cái
giấy kiểm điểm dài miên man này của mình đây?
Rõ ràng mình có thể trực tiếp đi đến trước mặt thiếu gia để thừa nhận sai lầm,
dùng phương thức càng ngắn gọn và hiệu suất cao để nhận thức và giải quyết
vấn đề, nhưng bây giờ mình viết nhiều thứ như vậy, đây là đã mắc phải bệnh
hình thức, trái với nguyên tắc mà thiếu gia mong muốn trong đoàn đội.
Về phần nguyên tắc là cái gì...
"Bộp."
Alfred lại vỗ nhẹ trán của mình, hắn phát hiện mình lại phạm vào một sai lầm,
thế mà không có chuẩn bị trước nguyên tắc đoàn đội.
"Ai, nếu như không phải là bởi vì thiếu gia tín nhiệm và quan tâm ta, bằng vào
một chút năng lực nhỏ nhoi ấy của ta, vốn cũng không xứng với vị trí hầu nam
bên cạnh thiếu gia."
Alfred bỏ qua giấy kiểm điểm, bắt đầu soạn thảo Nguyên tắc hành xử giữa tín
đồ, hắn chuẩn bị tuyên bố trong hội học tập lần tiếp theo.
Về phần nội dung cụ thể, Alfred sẽ không hỏi thiếu gia, mà là căn cứ từ hình
thức hành xử giữa mình và thiếu gia trong khoảng thời gian trước mà tổng kết
lại.
Lúc này, trong đầu của Alfred bắt đầu hiện ra lần lượt những hình ảnh thiếu gia
và mình thảo luận nghiên cứu vấn đề, nhất là lần trước khi ở trên Hỏa Đảo,
thiếu gia bởi vì ngài Tahisen, rất là đồi phế tựa ở bên giường, tự mình hỏi đáp
một hồi.
"Dòng thứ nhất: Giữa tín đồ, người người bình đẳng."
Đây là một câu nói chính xác về chính trị nội bộ của Trật Tự Thần Giáo.
Alfred do dự một chút, ngòi bút khẽ run, nhưng cuối cùng vẫn là gạch bỏ câu
này, viết lại:
Giữa tín đồ và tín đồ, tín đồ và Thần linh, trên mặt tư tưởng và địa vị nhân cách,
là bình đẳng. (Khái niệm về Thần sẽ được trình bày cụ thể và dẫn dắt nhận thức
sau này)
Alfred cảm thấy, con đường mà thiếu gia bây giờ đang đi và những người sau
này cùng đi theo, hẳn là lấy Trật Tự Thần Giáo làm chủ, cho nên các điều lệ và
chế độ từ lúc mới bắt đầu sẽ không cách nào tránh khỏi sẽ có cái bóng của Trật
Tự Thần Giáo, cũng nhất định phải thêm vào những thứ đặc biệt của riêng
mình.
Nếu không, nếu như về sau Trật Tự Thần Giáo mới của thiếu gia và Trật Tự
Thần Giáo cũ không có cái gì khác biệt, vậy động lực để thay mới đổi cũ sẽ đến
từ đâu?
Phía bên mình, dựa theo yêu cầu nhất quán của thiếu gia, ngay từ đầu đã muốn
kéo khái niệm của Thần từ trong Trật Tự xuống thấp.
Mặc dù cái này có chút không hợp logic.
Bởi vì chính lòng tin của đám người này về sự phát triển trong tương lai được
tạo dựng nên có một phần rất lớn là có nguồn gốc từ "Thần";
Không có "Thần", vậy đám người này của mình và tư tưởng phái hệ khác trong
nội bộ của Trật Tự Thần Giáo có cái gì khác nhau, chẳng phải là đã trở thành
một "Davins" khác?
Bởi vì có "Thần", chúng ta mới có thể phát triển, mới có tương lai, mà tương lai
của chúng ta, lại không thể dựa vào "Thần".
Một bên cần dựa vào nguồn lực của "Thần" một bên lại cực lực chèn ép địa vị
của "Thần", cái này quá không thực tế, cho dù người đưa ra khái niệm này là
thiếu gia.
Alfred cảm thấy, cái này giống như là yêu cầu một đội quân có thể dũng mãnh
giết địch trên chiến trường trong thời kỳ chiến tranh, lại yêu cầu nó để hết súng
đạn và tất cả sát khí xuống, cam tâm tình nguyện làm công nhân trong thời kỳ
hòa bình.
Trên đời này, làm sao lại có kiểu quân đội kỳ quái này?
"Hô..."
Cũng không có khả năng có người có thể xây dựng ra quân đội như vậy.
Alfred mím môi, vấn đề này thật ra chính hắn đã bối rối từ rất lâu, mỗi lần thiếu
gia nhắc lại khái niệm "Phủ định thần", hắn đều sẽ rơi vào trong suy nghĩ này.
Nhưng mà, Alfred cũng không đồi phế, hắn tin tưởng trong lòng thiếu gia chắc
chắn có kế hoạch, có phương án và cũng có "Bản thiết kế".
"Điều thứ hai: Phương thức giao lưu của tín đồ trong nội bộ..."
"Điều thứ ba:..."
Sau khi Alfred viết xong các điều mục, ngẩng đầu một cái, phát hiện trời đã
sáng, lại nhìn thời gian, thế mà đã chín giờ sáng.
Đứng dậy, tắm một cái, đổi một bộ đồ vest màu xanh bó sát người, lúc đang cẩn
thận rửa tay, nhìn dáng vẻ mình trong gương.
Mặc dù một đêm không ngủ, nhưng tinh thần của Alfred vẫn phấn chấn như cũ,
đối với công việc mà thiếu gia sắp xếp cho mình, Alfred vẫn luôn rất chủ động.
Nhất là sau khi lấy được truyền thừa của Compasini, cũng không huấn luyện
nhiều trên phương diện chiến đấu, cũng không cố sức phát triển theo hướng đó,
chủ yếu vẫn là vận dụng trên việc giải quyết sự vụ.
Ví như, khi đang phân tích một sự kiện và xử lý một vấn đề, Alfred có thể đồng
thời mô phỏng ra mấy chục hoặc cả trăm khả năng trong đầu rồi tiến hành suy
tính, đây cũng là con đường phát triển mà Alfred sửa đổi cho mình;
Bởi vì hắn cảm thấy bên người thiếu gia không thiếu "Tay chân", 12 kỵ sĩ về
cũng đã bổ sung vào phương diện này, bản thân thiếu gia càng là một người
mạnh toàn diện.
Cho nên, tự mình làm tốt việc công vụ là được, thiếu gia mãi mãi cũng sẽ thiếu
một đại quản gia có năng lực và nhân phẩm đáng tín nhiệm.
Mà cái này, cũng là nguyên nhân mà Alfred có thể từ một con dị ma ở thành
phố La Giai, phát triển cho tới bây giờ có thể áp chế học trò của Đại tế tự tiền
nhiệm trên phương diện năng lực xử lý sự vụ.
Hắn vẫn đang cố gắng học tập nghiên cứu, chưa hề ngừng.