có chút quá bình thường vậy, tôi còn cho rằng ông đã vẽ ra một bức tranh khiến
cho người xem cũng phải tê cả da đầu đấy."
"Đây là thiết kế và bố trí cho hôn lễ của con gái ta, còn có hơn một tháng nữa,
con gái của ta sẽ kết thúc khoảng thời gian ngủ say, ta phải chuẩn bị cho nó một
món quà."
"Ý của tôi là, cảm xúc mà ông vừa mới nhận đuọc, ông dùng nó để vẽ lên cái
này?"
"Đúng vậy đấy, ý tưởng của ta đột phát, màu đỏ làm màu chủ đạo để bố trí cho
hôn lễ cũng rất tốt."
Bích Thần bò dậy từ dưới đất, ở bên người bà ta, không ngừng có người nổ tung
như pháo hoa, giống như là những âm điệu từ phím đàn, đang tấu lên nhạc khúc
tiễn biệt cho bà ta.
Rylisa nhìn vết thương trên hai tay của mình, có chút mịt mờ, cũng có chút phẫn
nộ.
Bà ta biết mình đánh không thắng, không chỉ không cách nào kiếm đủ đồ ăn
trên hòn đảo này, ngược lại sẽ bị đồ ăn làm ngạt chết. Trong năm tháng vô tận,
bà ta vẫn luôn chỉ luôn si mê làm một chuyện, cho nên, bà ta cũng không biết
đánh nhau.
Đương nhiên, cục diện bây giờ, có biết đánh nhau hay không, cũng không có
quan hệ gì quá nhiều, bà ta quá suy nhược, cũng quá đói bụng. Bà ta bắt đầu
nhìn khắp bốn phía, tựa như là đang do dự.
Bóng người của Lynda xuất hiện ở trên vai của Bích Thần, trầm giọng nói:
"Thần, ngài đang mê mang sao?" Rylisa không có trả lời, bà ta xoay người, bắt
đầu đi về phía của Cánh Cổng Luân Hồi.
Màu đỏ máu bao trùm nơi này, không có cách nào giữ được quá lâu, thật ra hiện
tại nó đã biến mất một nửa, đã không cách nào lại tiếp tục đi tới, vậy thì lựa
chọn lui lại đi.
Mặc dù, bà ta đã để lại đầy thứ bề bộn trên mặt đất. Nhưng mà lúc bà ta bắt đầu
quay trở về hướng của Cánh Cổng Luân Hồi, từng tia sáng màu vàng, đang
không ngừng tràn ra từ cơ thể bị phá nát của bà ta.
Rylisa ngây ngẩn cả người,
Tựa như không dám tin tưởng mọi chuyện đang xảy ra vào lúc này.
"Cơ thể của Rylisa, ngay tại tiêu tán!" Lãnh chúa Dal thét to.
"Thần tính, tiêu tán?"
Trong kinh văn của tất cả giáo hội cũng sẽ không ghi chép về khái niệm "Thần
tính tiêu tán" này, bởi vì bọn chúng đều chỉ sẽ ngầm thừa nhận Thần là tồn tại
vĩnh cửu, một cuốn sách tán dương Thần, làm sao có thể đi phân tích cái chết
của Thần?
"Thần tính là căn bản của một vị Thần, một khi thần tính tiêu tán tới một mức
độ nhất định, như vậy Thần cách cũng sẽ không cách nào duy trì sự hoàn chỉnh,
điều này có nghĩa rằng, sẽ có nguy cơ rớt khỏi Thần vị.
Trước đó mặc kệ vết thương của Rylisa nặng đến mức nào, bà ta suy yếu ra sao,
bà vẫn là Thần như cũ, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, bà ta vẫn là Rylisa,
nhưng Bích Thần, có lẽ cũng không còn là bà ta."
"Ngài cũng sẽ giống như thế này sao?"
"Ta sẽ không, bởi vì con đường này của ta, chỉ có mỗi mình ta, cho nên ta
không có cách nào trở nên mạnh thật sự, ta cũng rất dễ dàng tiêu vong, nhưng ta
không cần lo lắng rằng mình sẽ bị thay thế."
"Bị …thay thế."
Cho nên, lúc thần khải, đã bắt đầu tiến hành lừa dối sao.
Lãnh chúa Dal bắt đầu dạo bước tại chỗ, nói: "Không được, ta không thể đợi
thêm nữa, ta sợ rằng Rylisa sẽ chọn việc tự nổ tung bản thân mình!"
"Tự nổ tung?"
"Ta tin tưởng rằng có lẽ bà ta cũng không rõ ràng vì sao thân hình của mình sẽ
biến mất, nhưng bà chắc chắn không muốn trạng thái này tiếp tục kéo dài thêm
nữa, bây giờ bà ta còn có hai con đường, một con đường đó là trở lại trong
Cổng, mượn nhờ thế giới Luân Hồi này để tiếp tục ngủ say tích súc năng lượng
để lần sau đi ra, nhưng điều này cũng rất có thể mang ý nghĩa, bà ta sẽ mất đi
Thần cách, trở thành một vị khá hùng mạnh, nhưng không cách nào lại được
xưng là Thần.
Còn có một lựa chọn khác đó chính là lập tức tự kết thúc bản thân mình, để cho
mình diệt vong vào lúc này, lấy thân phận của Thần mà chết đi.
Nếu như vậy, chỉ cần tín đồ của Bích Thần Giáo vẫn còn tồn tại, trong không
biết bao tháng năm sau, cuối cùng vẫn là có hi vọng trở về một lần nữa, mặc dù
thời gian này không cách nào đo đếm, mặc dù nguy cơ cực kỳ cao và tỉ lệ thành
công cũng rất thấp.
Nhưng bà ta có thể tiếp tục giữ lại "Thần cách", không phải thần cách trên ý
nghĩa truyền thống, mà là tiếp tục khóa lại tên của bà ta và Bích thần chung một
chỗ.
Thậm chí tương lai sau khi bà ta trở về, cũng không còn là bà ta, bà ta chỉ có thể
từ trong giáo nghĩa mà tìm về ký ức của người."
Thần sợ nhất không phải mình ngã xuống … mà là mình bị lãng quên.
"Ngài cảm thấy bà ta sẽ chọn cách nào?"
"Ngươi cảm thấy thế nào? Từ góc nhìn của một người."
"Dùng góc độ của người để nhìn một vị Thần?"
"Thần đi đến cảnh ngộ này, đã không còn là thần, ngươi hiểu chứ? Không được,
không được, bây giờ ta phải đi tìm bà ta ngay, để trước khi bà ta tự kết liệu
mình, giúp ta vẽ một chút, ta có thể cho bà ta một lời hứa hẹn, bảo vệ lần quay
về kế tiếp của bà ta, ta tin tưởng là có thể thành công, trạng thái của bà ta lúc
này là cơ hội tốt nhất để bàn điều kiện!
Ha ha ha ha ha, đúng vậy, chính là như vậy, bây giờ là thời cơ tốt nhất!"