"Ha ha."
Richard nghĩ như vậy cũng rất bình thường, mặc dù ngay từ đầu cậu là cảm thấy
Karen cũng giống như mình là người có gia thế, bởi vì Karen đối xử với cậu ta
bằng một tư thái bình đẳng, không có một chút nịnh nọt nào;
Nhưng khi Karen ở nhà, thái độ lúc đối mặt với cha và ông nội của mình, để cho
Richard rõ ràng rằng Karen cũng không có gia thế.
Bởi vì đối phương có thể che giấu đối với mình, nhưng không nên che giấu cha
và ông nội mình, nếu không đó chính là một sự không tôn trọng rất lớn, một
chút quy tắc ấy thì người có gia thế nhất định sẽ biết rõ.
Cho nên, Richard chỉ có thể cho rằng Karen có một điểm nào đó rất thú vị khiến
mình cảm thấy thân thiết, anh ta cũng chỉ là một thần bộc trong biên chế của
Thẩm Phán Quan Pavaro.
Một tên thần bộc không có địa vị, có thể gia nhập vào tiểu đội của Đòn Roi Kỷ
Luật đã là một sự may mắn rất lớn rồi, còn về việc gia nhập được vào tiểu đội
của Neo, thì đó là điều không thể nào xảy ra.
Bởi vậy, cách giải thích duy nhất mà Richard có thể nghĩ đến đó hoặc là Neo
nhìn thấy Karen ở trong nhà mình, cho nên dứt khoát cũng nhận Karen vào
thành viên ngoài biên chế của tiệu đội, hoặc là do chính ông nội của mình nói
thêm một vài lời, bởi vì hôm qua lúc mình tiễn ông nội ra cửa, ông nội cố ý nói
thêm một câu cho mình:
Người bạn này của cháu không tệ, có thể cố gắng thân thiết hơn một chút.
Bình thường thì ông nội cũng sẽ không khen người khác.
"Anh là đội viên ngoài biên chế sao?" Richard lại hỏi thêm một câu.
"Ừm, đúng thế."
Tốt rồi, xem ra suy đoán của mình là đúng, lần này tính thêm mình, đội trưởng
Neo tổng cộng nhận thêm hai thành viên ngoài biên chế.
"Bọn họ nhìn có vẻ rất khó mà hòa nhập." Richard nói.
"Ừm, là có một chút."
"Chỉ là thế cũng tốt, anh cũng ở đây thì chúng ta có thể hỗ trợ lẫn nhau, ít ra
những lúc lúng túng xấu hổ thì tôi cũng biết tìm ai để nói chuyện, lúc mất tự
nhiên thì còn biết đưa mắt nhìn ai đó rồi cười một tiếng cho đỡ ngại."
"Đúng, không sai."
"Yên tâm, tôi sẽ bảo kê cho anh." Richard nói.
Karen gật đầu nói: "Vậy thì tốt, cảm ơn."
Anh có thể cảm giác được, cái người em họ này của mình cũng không có ý coi
thường người khác, mà thật sự cảm thấy hào hứng vì có thêm mình gia nhập
vào trong tiểu đội này cùng với cậu ta.
"Đúng rồi, bọn họ đã biết thân phận của tôi chưa nhỉ?" Richard hỏi.
"Đội trưởng còn chưa tiến hành giới thiệu chính thức cậu với mọi người à?"
"Không có, chỉ là lát nữa phải họp rồi, chắc là sẽ giới thiệu tôi trong lúc họp,
nhưng tôi cũng không muốn bị giới thiệu về gia thế của mình, không phải tôi
muốn che giấu thân phận, mà là tôi lo lắng nếu làm như vậy thì mình sẽ không
thể hòa hợp chung với mọi người, sẽ có rào cản ngăn cách."
"Ừm, cậu cân nhắc cũng chu đáo lắm."
"Cho nên, anh cũng phải giữ bí mật giúp cho tôi."
"Tôi hiểu rồi."
"Ha ha, rất tốt, Karen, nếu sớm biết anh cũng được đưa vào thì tối hôm qua tôi
cũng không cần phải hồi hộp đến mức không ngủ được, anh không biết đâu,
hôm nay lúc lái xe tôi nghĩ đến cảnh gặp mặt các thành viên trong đội thì tim tôi
đã hồi hộp đến mức đập liên hồi."
"Thật ra thì để thân thiết với mọi người rất dễ."
"Không dễ mà sống chung với họ đâu, bọn họ rất bài ngoại, trong đội ngũ thế
này, không thể gọi là bài ngoại, mà thật ra sẽ giống như một bầy chó săn vậy, sẽ
căn cứ theo mùi trên người của anh mà đoán xem anh có phải là người một nhà
hay không.
Đây là hoàn cảnh mà tôi cũng chưa tiếp xúc bao giờ, tôi cũng đang học cách để
hòa hợp với bọn họ, chỉ là tôi muốn cho anh một lời đề nghị, tốt nhất nên bớt tỏ
vẻ thanh cao lại, giống như cái bộ dáng mà anh đối xử với tôi lúc hôm qua ấy."
"Đang nói tôi sao?"
"Đúng, có điều anh cũng hiểu mà, nhìn xem, không phải cũng bị đuổi đi lên trên
khiêng đồ xuống sao, hai chúng ta đều là người mới, lại là thành viên ngoài biên
chế, những việc lặt vặt chạy qua chạy lại phải do chúng ta làm, chúng ta cần
phải thông minh linh hoạt một chút, cũng phải hiểu chuyện nữa."
Karen rất tò mò về đầu óc của đứa em họ này của mình phát triển như thế nào,
rõ ràng sinh ra từ một gia đình thuật pháp quan, gia thế hiển hách, địa vị tôn
sùng, nhưng vẫn luôn có nhận biết rất rõ ràng đối với cách cư xử giữa người với
người trong xã hội.
Xem ra, có vẻ tất cả năng lực giao tiếp xã hội của cậu đều đã tặng lại hết cho
con trai mình.
Vừa xuống lầu, đã nhìn thấy Fanny đứng ở nơi đó.
"Phải họp, nhanh chân lên nha." Fanny dùng rất ngữ khí ngả ngớn và cũng rất
thân mật nói.
"Được rồi, đã xong, bọn họ nói, lập tức đưa rượu đến."
Tầm mắt của Richard bị thùng nước ngọt trước mặt ngăn cản cho nên cũng
không thể thấy rõ Fanny đang nói chuyện với ai.
Sau khi bước vào, Karen phát hiện những người khác đã ngồi xuống ghế, mặc
dù nơi bố trí của cái hội nghị này cũng rất đơn giản, nhưng vẫn như cũ rất chú
trọng tới chi tiết.
Ví như, Neo đang ngồi trên ghế chủ tọa, bên tay trái của Neo có một cái ghế
trống, kế tiếp là chỗ của Gray, ngồi đối diện với Gray là Wine, những người còn
lại tự sắp xếp chỗ ngồi của chính mình.
Karen để thùng đá xuống, Richard thì thả thùng nước ngọt trong tay xuống đất,
sau đó rất nhiệt tình kêu lên với bên kia:
"Ai uống nước giải khát không, có cả đá này!"
Sau đó, không ai trả lời cậu ta.
Neo cúi đầu nhắm mắt nghỉ ngơi, đội trưởng vẫn luôn có cái thói quen này, lúc
hắn ta lắm lời, hắn sẽ rất lắm lời, khi hắn ta trầm mặc, lại sẽ rất trầm mặc.
Về phần những người khác... Thì hoàn toàn là không thèm để ý đến người mới
đến này