"Không cần cảm ơn ta, ta chẳng qua cũng là xem ngươi như một vật thí nghiệm,
có thể trông thấy ngươi thành công, đó chính là sự khẳng định tốt nhất đối với
ta."
Phu nhân Filsher lấy ra một quyển trục và một viên đá màu đen:
"Đây là một quyển bí thuật kết thúc công việc, viên đá này có thể trợ giúp ngươi
trong lúc kết thúc công việc, phân chia giấc mộng và hiện thực tốt hơn."
"Vâng, tôi sẽ thành công."
"Ta tin tưởng ngươi sẽ."
"Ta cũng hi vọng, ngài có thể thành công."
"Đương nhiên, đến bây giờ ta đều cảm thấy, nguyền rủa của nhà chúng ta, là
hắn vì giúp ta nên mới cố ý bố trí.
Ha ha, hắn vốn là như vậy, rõ ràng là thích, lại không thích nói ra miệng, nhưng
ta có thể cảm nhận được, hắn vẫn quan tâm ta, hắn vẫn sủng ta, hắn vẫn yêu ta."
Dalis không nói gì, khi một người phụ nữ đang nhớ lại đoạn tình yêu chưa từng
đạt được trong quá khứ, tốt nhất là đừng đi đánh vỡ ý nghĩ của họ, bởi vì họ
cũng không cần ngươi thông báo rằng, đây là hư giả, trong lòng chính họ thật ra
cũng đã rất rõ ràng.
Nhưng phu nhân Filsher lại hỏi: "Ngươi cũng không cảm thấy tò mò người mà
ta đang nói đến là ai sao?"
"Phu nhân, đây là việc mà tôi có thể hỏi sao?"
"Có thể hỏi, nhưng ta sẽ không nói cho ngươi, thật ra hắn cũng đã từng có quan
hệ với gia tộc của ngươi."
"Cũng từng có quan hệ với gia tộc tôi?"
"Còn nhớ rõ ta nhìn thấy ngươi ở nơi nào không?"
"Trong ký ức của tôi thì là ở một tang lễ rất đặc biệt."
"Ừm, lúc đầu ta muốn tới đây để thấy hắn."
"Vậy đó là tang lễ của người đó sao?"
"A a a a, ha ha ha ha......"
Phu nhân Filsher nghe nói như thế, trực tiếp phát ra tiếng cười to, cười lớn đến
nỗi như sắp gãy lưng rồi.
Dalis đứng ở bên cạnh, đối mặt với bà lão có chút kinh khủng này, hắn có chút
không biết phải làm sao.
Cuối cùng, phu nhân Filsher ngừng lại, bà ta hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn về
phía bầu trời đen kịt phía xa xa: "Đừng nói đùa với ta, không ai có thể tham gia
tang lễ của hắn, bởi vì, không ai có thể giết chết hắn.
Hắn là Cự Long bay lượn ở trên trời, chỉ cần nhìn thấy bộ dáng thật sự của hắn,
lúc ngươi nhìn những người khác, ngươi sẽ cảm thấy, bọn hắn đều đã mất đi sắc
thái của mình."
"Vị đó là một người vĩ đại."
"Được rồi, ngươi có thể ngậm miệng, ta không phải rất thích chia sẻ chuyện của
hắn cho người khác nghe, ta càng hi vọng rằng hắn vĩnh viễn chỉ thuộc về một
mình ta."
Là bà chủ động để cho ta hỏi, ta chỉ là đang phối hợp với bà mà thôi.
Nhưng Dalis chỉ có thể áy náy nói: "Thật xin lỗi, là ta nói sai."
"Tốt, trở về chuẩn bị kết thúc công việc đi, ta chờ kết quả của ngươi, đừng để ta
thất vọng. Mặc dù ngươi đã mất đi gia tộc, nhưng ngươi lấy được một bản thân
mình mạnh mẽ hơn.
Một số thời khắc a, gia tộc, cũng không có ý nghĩa gì, thậm chí có thể nói là
một sự vướng víu.
Khi chính ngươi đủ hùng mạnh,
Một mình ngươi,
Chính là một cái gia tộc!"
"Vâng, tôi đã hiểu."
Dalis hành lễ với phu nhân Filsher, sau đó đi về phía nhà mình.
Phu nhân Filsher đứng tại chỗ một hồi lâu, bà ta rất muốn nhìn mặt trăng đêm
nay, nhưng bởi vì thời tiết đêm nay không tốt, mặt trăng trốn ở trong đám mây
đen, không thể nào nhìn thấy được.
"Ai... Khó có khi có lý do đi ra ngoài một chuyến, ngay cả mặt trăng cũng
không cho ta nhìn, thật đúng là bắt nạt người khác."
...
Một người đàn ông trung niên ngồi ở một bên bãi cát, lật lật đồ nướng trong tay,
có thể thấy được, tay nghề của hắn mặc dù không quá tốt, nhưng thái độ cực kì
nghiêm túc và cẩn thận.
Ở bên người hắn, có một người phụ nữ đang đứng, mặc một bộ váy dài màu đen
trên người, lộ ra vẻ đoan trang lộng lẫy;
Nếu như Pall ở chỗ này mà nói thì hẳn là có thể lập tức nhận ra người phụ nữ
này là Siti.
Mà thường thường lúc bà ta xuất hiện trong miệng của Pall, đều sẽ dựa theo thói
quen của "Hải tặc" mà cho bà ta thêm một biệt danh tiền tố - Vô Diện Siti.
Có ý chỉ rằng người phụ nữ này, thật không biết xấu hổ!
Hơn một trăm năm trước, bà ta và Pall từng có mâu thuẫn, để Pall chịu thiệt thòi
không nhỏ.
Hơn một trăm năm sau, vì giúp Pall trút giận, Dis ngay trước mặt của rất nhiều
thần quan Trật Tự Thần Giáo vây bắt ông ấy, tự tay treo bà ta lên trên đỉnh của
Thập Tự Giá để hóng gió một hồi.
Phụ nữ mà, ở bên ngoài chịu thiệt thòi, tìm đàn ông trong nhà giúp mình trút
giận, đó cũng là chuyện đương nhiên.
Trong trò chơi rượt bắt của Pall và Siti trước đây, Siti cũng từng gọi người của
Trật Tự Thần Giáo tới hỗ trợ vây bắt, nếu không thì Pall thật đúng là chưa chắc
sẽ bị bà ta bắt được.
Cho nên, Pall đối với việc tìm người trong nhà ra mặt vẫn luôn cảm thấy rất
đương nhiên!
Dù sao thì cũng là do bà ta chơi xấu tìm người đến giúp trước, mà lại người
phía bên mình vẫn là tiểu bối Dis mà cô nhìn thấy từ nhỏ đến lớn.
Tóm lại, có đôi khi trong lúc Pall tự thuật lại cho Karen nghe, dù sao cũng là do
người đàn bà Siti kia không muốn thể diện!
"Rất xin lỗi, Siti, kỹ thuật nướng của ta đã thụt lùi rất nhiều, trước đây ta thật ra
rất có lòng tin với kỹ thuật của mình đấy."
"Rohan, không cần nói như vậy, mùi thơm từ đồ nướng của ngươi đã khiến cho
mũi chó chú ý, nó thậm chí đã chảy nước bọt mà đuổi đến tận nơi này."
Người đàn ông trung niên tên Rohan quay đầu lại, nhìn về phía sau lưng.
Nơi đó, Verden đang đứng.
"Người Cầm Roi của chúng ta thật đúng là có nhã hứng, làm sao vậy, cố ý chạy
đến nơi đây để ăn ké một bữa đồ nướng à?"
Verden theo thứ tự mà hành lễ với Rohan và Siti, mặc dù địa vị của hắn là
Người Cầm Roi cao quý, nhưng hai vị trước mắt này, thân phận bên trong Thần
Giáo, đã không cách nào dùng chức vị để cân nhắc.
"Bái kiến trưởng lão Rohan, bái kiến trưởng lão Siti."
Siti không có ấn tượng gì tốt đối với Verden, nghiêng người đi, không để ý tới
hắn, bà ta quả thật có tư cách mà không để ý đến Người Cầm Roi.
Verden thì lấy ra một bức công hàm, nói: "Vốn là muốn phái người đưa đến
Thần Điện, nhưng biết được hai vị trưởng lão rời khỏi Thần Điện, ta cũng chỉ có
thể tự mình tới một chuyến, đưa một chút công hàm."