"Hắn ta đến đây từ lúc nào?"
"Không biết, nơi này hoàn cảnh đặc biệt, thân phận của hắn cũng đặc biệt, cảm
giác của ta đối với hắn chắc chắn sẽ không chính xác. Nhưng mà người này có
vẻ cũng không tệ, giống như là muốn kết bạn với cậu vậy."
"Hắn cực kỳ cô đơn."
"A, ta đã biết, bé Karen, ta phát hiện cậu cực kỳ am hiểu việc kết bạn với loại
người bị bệnh tự kỷ giống như Philomena vậy, cái này kêu là gì, bạn của bệnh
tự kỷ?"
"Là người, đều có nhu cầu được đồng tình, Rasma cũng giống như vậy."
"A, tốt, tin tưởng ta, chờ đến sáu mươi năm sau, cũng sẽ có một đám lão già hồi
ức về bản thân mình lúc còn trẻ, so sánh cậu với ánh sáng đấy."
"Sáu mươi năm à, nghe rất xa xôi."
"Tin tưởng ta, cũng chỉ một chốc lát sẽ đi qua, giống như ngủ gật một giấc thôi,
meo."
"Đúng vậy, cô chỉ là một thiếu nữ thanh xuân chợp mắt ba lần."
"Mặc dù ta biết cậu là đang nhạo báng ta, nhưng ta nghe vẫn cảm thấy vui vẻ."
Karen ôm rau quả lựa chọn được trở về, Lister ở đó đã chuẩn bị xong nồi, nhóm
lửa, công tác chuẩn bị đều đã đầy đủ, trên phương diện ăn uống, ông lão này
thật sự rất có "Tín ngưỡng".
Bọn họ bắt được hai con cá, một con giống cá hố, nhưng dài và rộng hơn cá hố
không ít, mà trên vảy cá còn có chút ít thuộc tính lôi để lại, phải biết, đây là đã
trải qua xử lý.
Một con cá khác thoạt nhìn như là cá mè hoa, cái đầu rất lớn, sau khi xử lý hẳn
là còn chưa có chết, miệng khép lại, một chút bộ phận trên cơ thể vẫn xuất hiện
hiệu quả ẩn nấp như cũ.
Karen thích nấu nướng, nhưng đối mặt với loại nguyên liệu nấu ăn như thế này,
thật sự chính là lần thứ nhất, lúc trước cũng không phải là không sử dụng phiếu
điểm để mua loại nguyên liệu đặc biệt như thịt tích long để nấu ăn, nhưng vậy
cũng là thịt đã trải qua xử lý.
Nhưng mà cá dù sao cũng là cá, dựa theo quá trình bình thường mà làm là được.
Karen nhanh chóng sau chặt đứt con cá thứ nhất sau khi xử lý, Lister ở bên cạnh
quan sát hỏi: "Là chuẩn bị dùng dầu mà chiên sao?"
Karen lắc đầu, cá hố chiên là một cách làm tương đối phổ biến, cho dù là thế
giới này cũng là như thế, xương cá sau khi chiến cũng rất là giòn, không chỉ có
thể làm món ăn chính cũng có thể làm đồ ăn vặt cho trẻ em.
Chỉ có điều trong thói quen ăn uống của Karen thì món chiên chiếm tỉ trọng
cũng không nhiều, anh vẫn dựa theo thói quen của mình, làm một đĩa "Cá hố"
kho tàu lớn.
Lister nếm thử một miếng sau đó lập tức nói: "Cần dùng với cơm."
"Có sao?"
"Có!"
Lister lấy ra rất nhiều thùng gạo nhỏ bên dưới toa xe, sau khi múc gạo ra thì rửa
sạch đơn giản rồi để vào trong một cái nồi, sau đó để lên trên bếp than để bắt
đầu nấu, sau khi nấu gần xong, ông ta lại bỏ thêm một ít mỡ bò vào để nấu tiếp.
Karen để ý đến một màn này, nhưng không nói gì, loại phương pháp ăn này có
chút cảm giác như ăn cơm trộn mỡ heo, chỉ có điều cơm trộn mỡ heo bình
thường đều là nấu cơm xong mới bỏ thêm mỡ heo nước tương và hành vào trộn
đều.
Con "cá mè hoa" lớn bị Karen cắt phần đầu nấu canh, mặc dù không có đậu hũ
phối hợp, nhưng bên trong vườn rau có củ cải trắng cũng có thể đưa đến hiệu
quả rất tốt.
Phần thân cá bị Karen cắt thành từng khứa, sau đó làm một nồi canh chua cá,
các loại gia vị và ớt ở đây đều có, cải chua không có, có loại đồ chua khác,
nhưng hương vị đều không phù hợp nhu cầu của Karen, cho nên Karen dùng
loại quả mọng chua màu đỏ để thay thế, mặc dù ăn không có cải chua có chút
tiếc nuối, nhưng trên độ chua cũng không có gì khác biệt với cải chua.
Ba người ăn, cũng không cần quá phức tạp, trong loại tình huống này, khả năng
nấu nướng ngược lại là thứ yếu, mọi người càng cường điệu về việc hưởng thụ,
thật ra vẫn là bản thân món ăn.
Karen từ chối món cơm mỡ bò của Lister, tập trung dùng canh.
Pall một mình một đĩa, Karen gắp đồ ăn cho cô, cô cũng giống như Lister, đều
ăn rất vui vẻ.
Có không khí giống như dùng cơm dã ngoại, đương nhiên không thể thiếu đi
phần tán gẫu, Marvalho là muốn nói chuyện, hắn ho nhẹ và thay đổi tư thế mấy
lần, nhưng từ đầu đến cuối cũng không thể nào mở đầu câu chuyện.
Karen bèn chủ động hỏi Marvalho: "Ta rất tò mò, bình thường ngài phụ trách
làm cái gì?"
Marvalho trả lời: "Nói cho đúng thì ta không có công việc cụ thể để phụ trách,
bình thường là nơi nào cần ta, ta sẽ đến nơi đó."
Karen đáp lại nói: "Vậy ngài là một viên gạch của trật tự, nơi nào cần thì tới nơi
đó."
Lister cười nói: "Ngài Marvalho cũng không thuộc về bất cứ bộ môn nào, phía
trên cũng không có khả năng để ngài ấy đi phụ trách bộ môn nào, bởi vì thân
phận của ngài ấy quá đặc thù, giống như là..."
Nói đến đây, Lister ngậm miệng.
Karen cũng không hỏi theo "Giống ai?", mà là đổi đề tài: "Vậy bình thường
ngài có thể tùy ý xin phép nghỉ sao?"
"Như thế thì không có vấn đề, nhiệm vụ chủ yếu của ta hiện tại là trưởng thành,
lại phụ trách một chút chuyện nhỏ, xin phép nghỉ là chuyện tương đối dễ dàng."
"Vậy ngài có thời gian có thể đến thành phố York để tìm ta, ta sẽ tự tay làm cho
ngài một bữa."
"Cuối tuần có thể sao?"
"Cuối tuần có lẽ hơi gấp, ngài biết đấy, chờ sau khi trở về còn có một loạt sự
việc phải xử lý, lần này dù sao cũng là nhà của Đại chủ giáo xảy ra chuyện."
"Vậy thì tháng sau?"
"Tháng sau bộ môn của ta hẳn là sẽ có một đợt hành động mới, dù gì thì mọi
người an nhàn lâu như vậy, nên làm một chút chuyện gì đó."
"Ta đã hiểu, ngươi chỉ là đang khách sáo với ta một chút."
Karen gật đầu: "Đúng vậy, không nghĩ rằng ngài cũng biết."
"Ha ha ha." Marvalho nở nụ cười, "Ta vốn dĩ cũng có một cái nhà, nhưng sau
khi ông nội ta chết, cái nhà kia của ta cũng không có."
Lister múc cho mình thêm một bát canh cá, sau đó lại cho Pall thêm một chút,
một người một mèo nhìn nhau cười một tiếng, giữa lẫn nhau thấy được "Đồng
loại".
Marvalho thở một hơi dài nhẹ nhõm, hỏi: "Ngươi biết không, khi ta đi tham dự
gia tang lễ của ông nội, lúc tất cả mọi người trong nhà của ta đều quỳ lạy hành
lễ với ta, trong lòng ta, thật sự cảm thấy rất giày vò."
"Đây là đã có chuẩn bị tâm lý từ trước, không phải sao?" Karen đối với chuyện
này cũng không có gì kỳ lạ, ngay cả Tahisen khi ở bên ngoài, trước mặt cũng
đều phải gọi cháu của mình một tiếng "Đại nhân".
"Đúng vậy, nhưng xem như đã có chuẩn bị, lúc chính mắt ta thấy mình cứ thế
mà bị đẩy ra ngoài, trong lòng thật rất khó chịu, vốn dĩ ta còn có thể có một giấc
mơ, hiện tại giấc mơ cũng bị đâm thủng."
"Quen là được."
"Đúng vậy, quen là được."
"Ngài Lister." Karen nhìn về phía Lister, "Ngài có kết hôn không?"