Karen đi về vị trí lều chỉ huy, vén rèm lên, bên trong có một sa bàn rất lớn, sa
bàn thể hiện ra các yếu tố như động tĩnh, thời tiết, dòng chảy và các loại chi tiết
chiến trường rất tinh tế.
Một người đàn ông trung niên đang chống hai tay lên rìa sa bàn mà cẩn thận
quan sát.
Tóc của hắn là màu tím đen, cũng không phải là màu tóc rất thường gặp, dáng
người có vẻ hơi thon gầy, mà lại khác biệt với hình tượng trầm tĩnh uy nghiêm
của phần lớn quan chỉ huy thì hắn lại để hai hàng ria mép trông có chút ngả
ngớn.
Có lẽ, hắn càng thích hợp với phòng khiêu vũ hơn là doanh trại quân đội.
“Tình báo mới nhất đặt ở chỗ chân bàn.”
Dikno cũng không ngẩng đầu lên mà nói.
Đây là đang xem mình như phó quan.
Karen cầm tình báo lên xem, sau đó bắt đầu căn cứ theo tin tức tình báo mà điều
chỉnh sa bàn, dù gì thì từng làm quân đoàn trưởng nên thao tác vẫn rất nhuần
nhuyễn.
“Chủ lực của Hải Thần Giáo hẳn là ở chỗ này, trung thành nhất với Hải Thần là
bầy đàn yêu thú dưới đáy biển đang hô hào muốn báo thù, ha ha, ngược lại là
những tín đồ Hải Thần Giáo kia sau khi biết Chủ Thần của mình ngã xuống lại
trở nên bi quan tiêu cực.”
Dikno vừa nói vừa bắt đầu tuyên bố mệnh lệnh điều động.
Có thể thấy được đây là cục diện nghiền ép từ một bên, độ khó khi so với chiến
trường Sa Mạc còn thấp hơn, cho nên, cho dù có đánh ra được kết quả tốt đến
dường nào thì cũng vẫn rất khó tạo ra tiếng vang quá lớn.
Karen đứng bên cạnh yên lặng phối hợp, giữa song phương ngẫu nhiên có chút
tương tác trong việc chỉ huy.
Sau một hồi vẫn không nhìn ra có gì đặc biệt, trong trí nhớ của đối phương thì
lần chỉ huy chiến sự nhằm vào Hải Thần Giáo này có ý nghĩa trọng đại và cũng
tương ứng với tư liệu về cuộc đời hắn.
Karen quay người, chuẩn bị rời đi, nhưng mới vừa đi tới cửa ra lều vải, anh lại
dừng bước, quay đầu nhìn về phía sa bàn và Dikno vẫn đang đứng bên cạnh.
“Ngươi có biết Ranedal sao?”
“Ranedal?” Dikno ngẩng đầu, nhìn về phía Karen, “Đương nhiên, ta thích cái
đầu bóng lưỡng của hắn, hắn là một vị Thần linh rất hòa thuận, chỉ cần ai giúp
hắn đánh Hải Thần Giáo thì hắn sẽ đối xử nhân từ hiền hoà với người đó, cũng
rất giỏi uống rượu.”
Karen tự nhủ: “Không đúng.”
“Chỗ nào không đúng?”
“Ta là ai?”
“Ngươi không phải là phó quan của ta sao?”
“Vì sao ngươi không phát giác được ta là ý thức từ phía ngoài đi vào?”
“Cái gì mà ý thức phía ngoài, bây giờ ngươi đi làm việc của mình đi, chiến
tranh sắp bắt đầu, chúng ta đều bận rộn nhiều việc.”
Karen nhẹ gật đầu, nhìn chung quanh bốn phía một cái, giật mình nói: “Nơi này
chỉ là tầng ngoài cùng trong ký ức của ngươi, ngươi chỉ là dán một lớp giấy lên,
cũng chẳng để lại bao nhiêu tư duy ở nơi này, nếu không thì cũng không có khả
năng không cảm thấy ta không thích hợp, tầng sâu ký ức tư duy của ngươi rốt
cuộc đang làm gì?”
Karen duỗi tay ra, tìm tòi trong hư không, sau đó, anh tìm được vết rách, giống
như là tìm được khe hở của giấy dán tường.
Ý thức của Karen bắt đầu gượng ép tiến vào, nơi này vốn cũng vì Karen cung
cấp sức mạnh mà tạm thời khôi phục ký ức, mà cường độ linh hồn của Karen
sớm đã đạt tới một tình trạng vô cùng kinh khủng, bất kể đối phương che giấu
sâu dường nào thì vẫn không cách nào ngăn cản anh thăm dò.
Trước mặt xuất hiện một vết nứt, Karen đi vào.
Bên trong, bầu trời là màu đỏ như máu, Karen đứng ở một cái đài nhô ra trên
đỉnh núi, Dikno đứng ở phía trước.
Karen đi tới, ngọn núi cao hơn trong tưởng tượng rất nhiều, khu vực phía dưới
thì bị chia thành từng ô, bên trong mỗi ô đều có một bóng dáng cao to.
Đó là Thần linh.
Mà trong mỗi ô đều có bố trí Trật Tự Kỵ Sĩ Đoàn. Quân trận ở phía đối diện đều
được bố trí chiến thuật đặc biệt để nhằm vào nhược điểm của mỗi Thần linh.
Trong mỗi ô đều đang có “Chiến tranh” nổ ra.
Dikno đang dựa theo tình hình chiến tranh mỗi ô, tiến hành so sánh và đưa ra
phương án có hiệu quả tối ưu nhất. Khu vực này kéo dài đến không thấy phần
cuối, thậm chí bên ngoài có càng nhiều phương thức tác chiến phối hợp phức
tạp hơn nhằm vào các vị thần linh liên thủ với quân đội giáo hội riêng biệt.
Điều này làm Karen thấy khiếp sợ, tinh thần lực của vị quan chỉ huy này lúc còn
sống rốt cuộc mạnh mẽ đến cỡ nào mới có thể gánh chịu nổi việc tính toán đáng
sợ như vậy? Cuộc chiến nhằm vào Hải Thần Giáo ở ngoài kia có lẽ chỉ là món
salad khai vị, bữa tiệc thật sự đều nằm trong đây.
Nhưng cho dù là ở trong kỷ nguyên trước thì không phải quan chỉ huy mỗi một
thời đại đều có đủ không gian để phát huy, có lẽ đến cuối đời thì cũng không có
cơ hội để thi triển năng lực của mình.
Trách không được ngươi chỉ sống đến 45 tuổi…
Không, ngươi gánh chịu tinh thần lực tiêu hao trên mức độ này thế mà còn có
thể sống đến 45 tuổi, quả thực là kỳ tích.
Đây đâu còn là người, rõ ràng là huyễn thú Compasini trong dạng người.
Cuối cùng Karen đã hiểu vì sao Kevin muốn đề cử hắn.
Với năng lực của hắn thì sau khi được thức tỉnh trong văn phòng chiến tranh,
nhanh chóng tiếp thu một chút về cách cục và năng lực của Trật Tự Thần Giáo
cùng với lực lượng và cách cục của Sinh Mệnh Thần Giáo, sợ là qua trong giây
lát sẽ có thể làm ra mấy chục bộ phương án chiến tranh ném đến trên mặt
Creed.
Có vài người thành công là có nhân tố thời đại thúc đẩy, mà có ít người thì thật
sự là do vận may không tốt, không chỉ không gặp thời đại thích hợp, ngược lại
bị thời đại nhấn chìm xuống.
Cho dù là hậu nhân không cách nào phát hiện năng lực và hào quanh vốn nên
nở rộ của hắn, lúc mình nhìn vào bia đá không phải cũng không nhìn ra được
điều gì đặc biệt sao.
Cho nên, làm bạn với Thần là một chuyện rất quan trọng… bởi vì Thần sống rất
lâu, sau thời gian hai kỷ nguyên còn có thể dùng móng chó để đào ngươi lên.