đã chuẩn bị sẵn và đóng gói từ trước, lại cầm lấy thùng nước đổ nước vào trong
nồi.
"Vậy sao ban ngày ông còn phối hợp để chuẩn bị lễ tang?"
"Ta cũng đã già như thế này rồi, tang lễ đã sớm nên sắp xếp, dù sao thì, tủ lạnh
ta cũng đã đưa cho cậu, cây sáo và cái tẩu thuốc ta cũng đưa cho tên người hầu
của cậu mang về nhà rồi, ngày nào ta không còn sống, cái hậu sự này của ta sẽ
do cậu lo liệu."
"Không có vấn đề, nên là."
Hai người ngồi xuống đối diện nhau, chờ đến lúc nồi nước sôi, nhưng quá trình
này chắc phải chờ rất lâu.
Lão Saman bỗng nhiên thở dài, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, cảm khái mà
nói:
"Qua khoảng thời gian này, thời tiết sẽ tốt lên."
"Đúng thế." Trước đây Karen cảm thấy mùa đông của Ruilan làm cho người ta
rất khó chịu, nhưng đến khi đến Wien bốn phía toàn là biển, vào mùa đông mới
thật sự là cực hình.
"Đối người lớn tuổi mà nói, vượt qua một mùa đông, cũng có nghĩa đã qua được
thêm một năm." Lão Sam mỉm cười nói.
"Chúc mừng."
"Lần thứ nhất lúc nhìn thấy cậu, cậu có biết tôi nghĩ gì không?"
"Ông trông thấy tôi không phải là Pavaro thật sự?"
"Không phải, ta nói là, lần thứ nhất trông thấy bộ dáng thật sự của cậu, là lần
kia cậu lái xe tang đến đây cùng với đội trưởng, trước lúc trở về, cậu ăn mì do ta
tự nấu cho mình ấy."
"Ừm? Thế nào?"
"Khi đó, ta thấy được một loại thái độ từ trên người của cậu."
"Thái độ của người trẻ tuổi sao?"
Lão Saman cười khan hai tiếng Ha ha, khinh thường nói: "Ở trên người của cậu,
ta vẫn luôn chưa từng thấy được mặt nào của một người trẻ tuổi, càng biết đối
nhân xử thế, khoảng cách với tuổi trẻ càng xa."
"Vậy ông đã nhìn thấy cái gì?"
"Ta thấy được thái độ của cậu đối với cuộc sống, thái độ của cậu đối với sinh
mạng, ta thấy được cậu đang rất cố gắng và cũng rất chủ động mà thưởng thức
cuộc sống của mình."
"Có sao?"
"Có, có. Những người trẻ tuổi thật sự sẽ không biết trân trọng, bởi vì bọn họ
cảm thấy thứ mà mình không thiếu nhất đó chính là thời gian, mà phần lớn sự
vật, chỉ có chờ đến lúc mình sắp mất đi thì mới có thể thật sự chủ động quý
trọng nó.
Cậu đã mất đi thứ gì sao?"
"Mất đi cái gì?" Karen nhún vai, "Cũng không có khả năng là mất mạng chứ,
vậy cũng quá buồn cười."
"Nhưng đó là loại cảm giác mà ta thấy được." Ánh mắt của Lão Saman nhìn về
phía một hàng bia mộ sắp xếp ở phía xa, "Ta thích ngồi tán gẫu với bọn họ, mặc
dù bọn họ cũng chưa từng đáp lời lại, nhưng ta có thể tưởng tượng ra bọn họ
đáp lại ta, cậu có biết không, lúc ta và cậu nói chuyện trên trời dưới đất, ta luôn
có một loại cảm giác giống như lúc ta trò chuyện với bọn họ vậy.
Tử vong, có thể là một sự kết thúc, nhưng cũng có thể là một quá trình lắng
đọng."
"Hôm nay ông làm sao thế?" Karen hỏi, "Là bởi vì tâm trạng thay đổi quá nhiều
sao?"
"Không, ta rất bình tĩnh."
Nồi lẩu sôi lên, Karen bắt đầu nhúng đồ ăn vào trong, lần này, anh bảo Alfred
cầm đũa đến.
"Đây là cái dụng cụ ăn gì thế?"
Lão Saman cũng cầm lấy một đôi, học theo cách sử dụng của Karen, ngoài ý
muốn thì ngón tay của ông ta rất linh hoạt, rất nhanh đã sử dụng được.
Hai người cùng nhau ngồi ăn lẩu, cũng không biết vì sao, bầu không khí bắt đầu
trở nên có chút ngột ngạt, cho dù Karen biết cách tán gẫu nhất nhưng lúc này
anh cũng không có cách nào để cải thiện bầu không khí này.
Có điều Karen cũng biết rõ, vấn đề không phải xuất phát từ mình, vậy thì chỉ có
thể là do Lão Saman.
"Ăn no rồi."
Lão Saman buông đũa xuống, nói thêm một câu bổ sung: "Ăn rất ngon, nhưng
ăn gần lúc bữa tối quá, để cho ta cảm thấy cái bữa khuya này cũng không được
ngon miệng lắm."
"Ông có thể nói sớm một chút, vậy chúng ta có thể ăn trễ một chút."
"Bởi vì ta cảm giác cậu còn chưa có ăn tối."
"Đúng vậy, đêm nay vốn nên có một bữa liên hoan, bởi vì ngày mai có nhiệm
vụ cho nên đã hủy bỏ."
"Vậy cũng không giống nhau hay sao, có đôi khi là cậu cùng ăn bữa khuya với
ta, nhưng vào một số thời điểm, là ta cùng ăn với cậu."
"Được rồi."
Karen cũng ăn xong, lúc chuẩn bị đứng dậy dọn dẹp, Lão Saman ngăn anh lại:
"Cậu cứ đi về nghỉ ngơi trước đi, ngày mai không phải có nhiệm vụ sao."
"Hôm nay ông thật sự có chút gì đó không được bình thường." Karen đi đến
trước mặt của Lão Saman, rất chân thành mà nhìn chằm chằm vào ông ta.
"Cậu cứ trở về đi, hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình, chờ đến sau khi cậu hoàn
thành xong nhiệm vụ, cậu đến chỗ của ta ngay, đừng trì hoãn, nếu không ta sợ
cậu đến không kịp, hoặc là để cho tên người hầu của cậu đến đây trước để chờ
ta, tên đó cũng rất không tệ, rất thú vị, làm việc cũng càng cẩn thận, tóm lại, ta
rất chờ mong tang lễ của chính mình."
"Lời này của ông là có ý gì?" Karen hỏi, "Nghe giống như là cái đêm sau khi tôi
hoàn thành xong nhiệm vụ thì ông cũng đã bắt đầu xử lý tang lễ rồi à?"
"Ừm, đúng vậy không sai."
"Vì cái gì, Pamirez giáo rõ ràng có thể tiếp tục truyền lại, đơn giản là chỉ có
thêm một phần hình thức mà thôi, tôi vốn cho là, ông có thể nhìn thoáng vấn đề
một chút."
Lão Saman mỉm cười nói:
"Có người chọn việc ngầm thừa nhận, cảm thấy cho dù là dung hợp, mình vẫn
có thể tiếp tục duy trì tín ngưỡng của bản thân và truyền lại;
Có người lựa chọn việc phản kháng, cho rằng vị thần mà mình tín ngưỡng,
không được vấy bẩn một chút nào, cần dùng phương thức trực tiếp để thể hiện
lòng trung thành của mình;
Mà ta, hết lần này đến lần khác đều không thuộc về hai loại này.
Ta không cách nào thuyết phục mình ngầm thừa nhận, cũng không có động lực
để đứng lên phản kháng.
Tựa như là thời gian, vĩnh viễn không cách làm cho nó dừng lại;
Cho nên, ta chỉ có thể lựa chọn dừng lại cái quả lắc đồng hồ của chính ta, tạm
dừng.
Ta là một kẻ hèn nhát a.
Bởi vì,
Ta chỉ hi vọng mình vĩnh viễn dừng lại ở ban đêm khi Thần còn hiện diện, tuyệt
đối không cho phép mình bước vào buổi sáng tinh mơ khi Thần đã biến mất."