Karen hỏi.
Punk: “Ta… ta không biết.”
Bóng người đó mặc dù vô cùng to lớn, thế nhưng lại rất mơ hồ, chỉ biết đó là
một người, không, có cơ thể to lớn đến thế thì không thể nào là người, tất nhiên
là Thần!
Lúc này, hình ảnh trong mặt cắt ngang được nhìn thấy khi đứng ở cứ điểm
Ogurev giống như một bức ảnh động.
Một gốc cây to lớn với vô số nhánh cây toả ra, phía trước cây đại thụ có bóng
dáng của một vị Thần.
“Ầm …ầm …ầm…
Đột nhiên, có sấm sét kinh khủng lượn lờ bốn phía, một tia chớp trong đó còn
đánh vào cứ điểm, nhưng bị phòng ngự của cứ điểm triệt tiêu mất.
Mà những yêu thú hư không bên ngoài cứ điểm kia thì không may mắn như vậy,
rất nhiều con trong số chúng đều bị sấm sét đánh trúng mà hoá thành tro bụi.
Thế nhưng cũng không ai biết những tia sét này rốt cuộc là đến từ đâu.
Karen lập tức chỉ về phía Scarlett ở nơi xa, ra lệnh:
“Lập tức báo cáo tình hình nơi này cho Người Cầm Roi!”
“Vâng, Bộ trưởng.”
Punk cũng nhập vai quan chỉ huy: “Đọc đạc khoảng cách thay đổi.”
“Báo cáo, khoảng cách không có sự thay đổi.”
“Mẹ nó, sao có thể được!”
Khoảng cách không có sự thay đổi?
Karen hỏi: “Nó không đang động sao?”
Punk lắc đầu, đáp: “Nó có thể không di chuyển, nhưng vị trí cứ điểm của chúng
ta thì vẫn luôn đang di chuyển.
Nhưng khoảng cách lại chưa từng có sự thay đổi.
Karen nghiêm túc nói: “Nhưng đây cũng không phải là ảo ảnh.”
Nếu không thì không thể nào giải thích việc những con yêu thú hư không kia bị
nuốt vào trong và vô số tia sét tán loạn lúc này.
Punk gật đầu nói: “Đúng vậy, Bộ trưởng, đây cũng không phải là ảo ảnh.”
...
Ở trên đầu pho tượng, Kevin vặn vẹo uốn éo đầu chó, sau đó, bên trong mắt chó
toả ra hào quang trí tuệ.
Pall đang ngồi trên người nó, ngay từ đầu chỉ cảm thấy có một cơn gió vô hình
đang quét qua cơ thể của cô, nhưng sau một thoáng thì Pall đã cảm giác được sự
thay đổi đáng sợ, cô đang… già đi.
Mặc dù tuổi tác của Pall vốn cũng không nhỏ, nguyên nhân bởi vì ngón tay của
Thần Ánh Sáng và biến thành mèo đã để cô có thể kéo dài sự sống, nhưng quá
trình già yếu lại đang tăng tốc, thậm chí để cô trực tiếp tiến vào giai đoạn suy
thoái.
“A, chó ngu, dừng lại!”
Kevin lập tức nhắm mắt chó lại, run run người.
Pall lập tức nhảy xuống từ trên người nó, hoảng sợ nói: “Thời gian?”
Kevin nhẹ gật đầu, sau khi tránh khỏi tiếp xúc với Pall, nó lại mở ra mắt chó lần
nữa, nhìn về phía hình ảnh trong mặt cắt ngang kia.
Tầm mắt của nó xuyên thấu khoảng cách vô tận, chạm đến quy tắc Thời Gian,
sau đó, nó thấy được hình ảnh mà tất cả mọi người trong cứ điểm đều không thể
nhìn thấy.
Bởi vì cái hình ảnh này bắt nguồn từ quá khứ, sắp xuất hiện trong tương lai,
nhưng cũng không phải ở hiện tại.
Khoảng cách sẽ không thay đổi, bởi thứ ngăn cách hai bên không phải không
gian mà là thời gian.
Kevin nhìn thấy Cây Sinh Mệnh, nó không phải xanh um tươi tốt mà là có vẻ vô
cùng suy tàn, ngỡ như sự giam cầm trong năm tháng vô tận đã ép khô tất cả sự
sống của nó, thậm chí có thể dùng ánh mắt để “Ngửi được” khí tức mục nát mà
nó đang toả ra.
Bóng dáng của một người khổng lồ đầu trọc đang bị nhánh cây bao phủ, xuất
hiện ở phía trước.
Ogurev!
Trong hốc mắt Ogurev, những tia sét đáng sợ đang tràn ra, thần thể của hắn
đang bị những tia sét tra tấn.
Đây cũng là nguồn gốc của những tia sét tán loạn kia, nhưng chúng nó cũng
không phải tràn ra vào lúc này, mà là tràn ra từ quá khứ rồi đi xuyên qua không
biết bao lâu để đến tận bây giờ.
Trên cành cây phía sau lưng Ogurev có hai đoá hoa, bọn chúng tựa như là sự
sống còn sót lại của cả Cây Sinh Mệnh này, Kevin đã nhận ra khí tức của Thần
từ trong hai đoá hoa.
Hai vị Thần Sinh Mệnh!
Mà tại trên những vị trí khác của Cây Sinh Mệnh, có khối u mục nát nhô ra,
trong mỗi khối u đều tồn tại Thần tính yếu ớt để Kevin cảm nhận được khí tức
đồng loại rõ ràng.
Không phải chó …mà là Thần.
Đột nhiên, tựa hồ là đã nhận ra có sự quan sát từ “Tương lai”, hai đóa hoa nở ra
kia bắt đầu khép kín, trong những khối u lít nhít trên cành của Cây Sinh Mệnh
cũng phát ra vô số tiếng vang.
Giống như ác quỷ ngửi thấy mùi máu thịt tươi mới, dục vọng sâu nhất ở bên
trong bị kích thích ra.
Ngay cả đầu ngón tay của Ogurev cũng đang động đậy.
Một âm thanh truyền ra từ trong Thần thể của Ogurev:
【 “Mau …đến.” 】
…
Karen nhìn xem Punk, hỏi: “Có một chuyện ta hy vọng ngươi có thể trả lời ta,
rốt cuộc sứ mệnh của cứ điểm Ogurev là gì?”
Punk trầm mặc.
Cứ điểm Ogurev là để giám sát dòng không gian nghịch trong hư không, phòng
ngừa yêu thú trốn khỏi nơi này để làm loạn, vì thế, ở chỗ này xây dựng nên pho
tượng Ogurev, dùng con mắt của hắn để tiến hành thăm dò toàn bộ không gian,
không một lỗ hổng.
Đây là bí mật được công khai.
Nhưng lúc này, đối mặt với câu hỏi mà Karen đặt ra, Punk lại không biết có nên
trả lời hay không.
“Ta hi vọng ngươi có thể thành thật trả lời ta, điều này rất quan trọng, quan chỉ
huy Punk, mục đích tồn tại của cứ điểm Ogurev rốt cuộc là gì!”
Punk nhìn về pho tượng khổng lồ phía trước người, thở dài, mở miệng nói:
“Đây là bí mật mà mỗi một thế hệ quan chỉ huy khi tiếp nhận cứ điểm mới có
thể truyền đạt lại, đương nhiên, các vị càng trên cao hơn chắc chắn cũng biết rõ,
ngài Bộ trưởng nếu như đi điều tra, thì với quyền hạn của ngài cũng có thể biết.
Bây giờ ta cũng có thể nói cho ngài:
Sứ mệnh thật sự của cứ điểm Ogurev là để…
Giám sát nơi này,
Phòng ngừa…
Phòng ngừa…
Phòng ngừa….”
Cái từ này rất hiển nhiên là có chút gian nan để nói ra đối với Punk, bao gồm cả
câu tiếp theo cũng vô cùng gian nan, bởi vì điều này vi phạm với chuẩn tắc tín
ngưỡng nhất quán của thần quan Trật Tự, cho nên mới sẽ giữ bí mật chặt chẽ
với bên ngoài, lúc Punk trở thành quan chỉ huy của nơi này được truyền lại bí
mật thì cũng là kinh hãi không hiểu trong một khoảng thời gian rất lâu.
“Phòng ngừa …Ngài Ogurev trở về!”