đến, Creed vẫn nói thêm vào trong bài phát biểu lâm thời.
Sở dĩ là lâm thời, là bởi vì thần bào của người đại diện Đại tế tự cũng không
được chuẩn bị trước, chứng minh quá trình này cũng không được khởi động
chính thức.
Hơn nữa trên mặt của đám người Thần Dụ Giả, Tiên tri cũng toát ra một ít vẻ
mặt ngoài ý muốn.
Có khả năng lớn là cái này bắt nguồn từ biểu hiện của mình khi ở trong nội
sảnh, nhận được sự phản hồi từ Creed.
Trước mặt mọi người, đương nhiên Karen không có khả năng từ chối nữa, như
vậy sẽ để lộ sự không đoàn kết trong nội bộ Đại tế tự.
Karen đi đến trước, cất bước lên lễ đài, đứng ở trước người Creed.
Các nhân vật lớn của các Thần Giáo và thần quan Trật Tự đang xem lễ thì cũng
không cảm thấy có gì ngoài muốn với chuyện này, dù sao thì tất cả mọi người
đã có một nhận thức cố định, vị Đại tế tự Creed này chỉ là một người quá độ,
người mà Đại tế tự tiền nhiệm thật sự muốn kế nhiệm là người trẻ tuổi này.
Creed bỏ thần bào Đại tế tự trên người mình đi, sau đó, tự mình khoác nó ở trên
người Karen.
Karen không có tránh né, chỉ là nhỏ giọng hỏi: "Ngài đang làm cái gì."
Thần Dụ Giả ở bên cạnh nhíu mày, Tiên tri thì nhắc nhở: "Hồ đồ."
Creed hoàn toàn không quan tâm, thậm chí, còn dùng giọng nói mà cả bốn
người ở trên đài đều có thể nghe thấy:
"Ngươi nói đúng, chúng ta đều phải kiên trì giữ lại quy củ của thủ lĩnh.”
Karen từng dắt chó đi vào trong phòng làm việc của hắn, lại phối hợp với dòng
họ "Inmerais” để Creed từ bỏ hết thảy sự liều lĩnh đối với quyền lực;
Nhưng đây cũng không có nghĩa là Creed sẽ chủ động phối hợp, hắn có thể làm
một Đại tế tự quá độ nhưng lại sẽ không phải một Đại tế tự ngoan ngoan nghe
lời.
Không ai có thể biết cảm xúc của Creed lúc ngồi trong nội sảnh, nhìn xem Thần
Điện và các nhân vật đứng đầu các hệ thống khác ngồi ngang hàng với mình.
Ham muốn quyền lức trong nháy mắt biến mất, hình tượng của Thủ lĩnh càng
thêm rõ ràng, rốt cục hắn nhận thức sâu sắc được rằng cho dù mình ngồi ở vị trí
này, nhưng cũng không phải là Thủ lĩnh.
Thật ra sự biến chuyển của con người là nhanh đến thế, khi đó hắn cũng buông
xuống triệt để.
Thần bào có chút không vừa vặn, lớn một chút, nhưng khoác lên người cũng rất
phù họp.
Creed ra hiệu Karen xoay người, đối mặt phía trước. Karen cũng không còn già
mồm, sau khi quay người đối diện với tất cả mọi người thì từ từ ngẩng đầu. Vào
giờ khắc này, trong ánh mắt của anh không có sự rụt rè, không có khiêm tốn,
không có hàm súc, càng không thấy một chút sự đúng mực nào.
Tất cả mọi người ở toàn trường, đều cảm giác được một luồng cảm giác áp lực
đang tỏa ra.
Trước đó, Karen từng nói với Vĩnh Hằng, mình còn kém Thần Trật Tự rất rất
xa. Vĩnh hằng chỉ là mỉm cười đáp lại, bởi vì ngươi còn chưa đứng ở trên vị trí
kia mà thôi.
Hoàn toàn chính xác, vị trí không giống, độ cao không giống, mới có thể không
đủ để nâng đỡ mình.
Trên cảnh giới thực lực thì Karen là cấp bậc trưởng lão Thần Điện; bối cảnh thật
sự thì anh mang họ Inmerais, là người thừa kế Thần Trật Tự; còn về trải nghiệm
thì anh đã tự bò lên từ bậc cơ sở.
Khi anh bắt đầu không còn che đậy bản thân, hoàn toàn để lộ tư thái và cảm súc
bản thân, thần bào Đại tế tự vốn trang trọng nghiêm nghị tựa như là một cái áo
ngủ được tùy ý khoác lên người khi thức giấc.
Creed: "Nói chút gì đi, Đại tế tự của ta."
Thần Dụ Giả: "Điều này không phù hợp quy củ."
Tiên tri: "Đi quá giới hạn."
Creed không để ý đến bọn hắn, Karen, cũng không để ý bọn hắn.
Trong chốc lát, Thần Dụ Giả và Tiên tri, giống như tìm về một loại cảm giác
quen thuộc.
Karen bắt đầu nói chuyện:
"Chư vị...”
Thần quan hệ Trật Tự, nhao nhao đứng thẳng người, nửa cúi đầu xuống.
Các nhân vật lớn của ngoại giáo, thì cảm nhận được sự lo âu và thấp thỏm.
Những người trước thì chuẩn bị tiếp nhận pháp chỉ bất kể lúc nào;
Những người sau thì sợ trong miệng đối phương lại nói ra những lời như dùng
danh nghĩa của Trật Tự để chỉ tên trừng phạt loại bỏ Thần Giáo nào đó.
Tất cả đều như trở về thời đại của Norton, người trẻ tuổi trên đài càng giống
như Norton trẻ tuổi.
"Chư vị, chúng ta đã và vẫn đang hưởng thụ sự che chở của các tiền nhân,
nhưng đây cũng không phải là lý do để chúng ta trì trệ và lười biếng, chúng ta
cần dũng cảm gánh vác sứ mệnh lịch sử của chúng ta trong thời đại này.”
Karen giơ tay lên, chỉ về hướng bầu trời, đàn Tiên Đế vốn đang bay lượn ở phía
trên lập tức tránh khỏi chỗ ngón tay chỉ đến:
"Không sai, đây là một kiếp nạn đang bắt đầu;
Không sai, kỷ nguyên mà đã được các nhà Thần sử học đánh dấu là kỷ nguyên
Trật Tự này đang kết thúc;
Không sai, tiếp theo chúng ta sẽ lao vào chiến trường, sẽ tử trận ở đó;
Không sai, ta có thể nói phần lớn người trong số chúng ta cũng sẽ không có cơ
hội được nhìn thấy ngày mai;
Thế nhưng cũng không cần tiếc nuối, cũng không cần tuyệt vọng, càng không
cần bàng hoàng;
Bởi vì,
Kỷ nguyên mới này,
Là do chúng ta... Tự tay tạo nên!"
Hai tay Karen giao nhau đặt trước ngực, đường đường chính chính lớn tiếng
nói:
"Ca ngợi Trật Tự!"
Toàn trường, tất cả thần quan Trật Tự, bao quát cả thần quan quan sát đại lễ
thông qua trận pháp truyền tin, tất cả đều trang nghiêm ca tụng:
"Ca ngợi Trật Tự!"
....
"Hắn còn cảm thấy mình không có cách cục và lòng dạ của Thần Trật Tự."
Richard vừa vuốt vuốt Jerry màu trắng trong tay vừa nhìn xem hình ảnh tiếp
sóng từ trận pháp truyền tin, "Phải biết rằng Thần Trật Tự cũng không có bỏ
chữ Thần ra khỏi lời ca ngợi.”
Philomena lấy một quyển vở từ trong túi ra, đưa cho Richard: "Ngươi có thể
nhìn xem cái này, trong trí nhớ của hắn là không có cái này."
Richard hỏi: "Đây là cái gì?"
"Bài tập trong lớp của ta.”
Richard nhận lấy, trước khi đọc thì Philomena nhắc nhỏ:
"Trực tiếp nhìn phần được sửa là được, đó là phần đáp án tiêu chuẩn mà ta chép
vào.”
Đúng lúc này, một tiếng vang chói tai truyền vào từ bên ngoài kỷ nguyên.
Trên đời này, ngoại trừ số ít người, không, là một phần nhỏ Thần, có thể cảm
giác được cái tiếng động này, phần lớn sinh linh đều không cảm nhận được gì.
Richard ngẩng đầu nhìn về phía không trung.
Khi Karen nhậm chức đại diện Đại tế tự, hàng rào Trật Tự bắt đầu đổ sụp trên
diện tích lớn.
Sau đó, các bộ môn trong giáo phát hiện dấu hiện số lượng lớn các Thần linh
phổ thông giáng lâm.
Các giáo hội lớn trung và nhỏ và tàn dư của các giáo hội không tồn tại cũng
trông thấy dấu hiệu xuất hiện, Thần tích sinh ra, ngụ ý Thần nhà mình trở về.
Sức mạnh của Thần Trật Tự bị suy yếu thêm một bước cùng với sự tiến lên của
Karen.
Điều này khiến Thần Trật Tự không còn đủ sức để tiếp tục giữ vững một hàng
rào quá lớn, chỉ có thể quên đi tất cả để nhìn chằm chằm vào đám bá chủ kỷ
nguyên kia.
"Lúc này, ta vốn nên cười trên nỗi đau của người khác, ta vốn nên cười ngươi,
cười ngươi suy yếu, cười ngươi sắp không chịu được, cười ngươi thế mà làm ra
chuyện ngu xuẩn như vậy, bỏ mặc một người ở phía dưới, từng bước từng bước
xâm chiếm sức mạnh của ngươi, cuối cùng khi ngươi ngã xuống sau khi giáng
lâm, lại nuốt chửng Thần cách của ngươi, thay thế hết thảy của ngươi.
Thế nhưng mà, sao ta lại cười không nổi đây?
Không chỉ cười không nổi, ta..."
Richard thở dài, cúi đầu, nhỏ giọng nói:
"Ta lại còn cảm thấy ghen ghét."