Philomena thì vẫn luôn lẻ loi trơ trọi, không ai cố ý xa lánh cô ta cả, mà là chính
cô cũng thích giao lưu với tập thể.
Nghe được đội trưởng gọi, Philomena đứng người lên, đi đến trước mặt Karen.
"Tìm được một khe nứt, tình huống phía dưới khe nứt có chút đặc biệt, cô
xuống dưới dò đường, chú ý an toàn."
"Được rồi, đội trưởng."
Philomena không do dự, trực tiếp đồng ý.
Acelos há miệng lộ ra một khe hở, một cái bọt khí xuất hiện bao phủ cô ta lại,
đưa Philomena ra ngoài.
Cơ thể của Philomena được bong bóng khí ngăn cách với dòng nước biển bên
ngoài bắt đầu thuận theo dòng nước mà chìm xuống dưới khe nứt.
Sau mười lăm phút đồng hồ trôi qua, Philomena nổi lên, bọt khí đã sớm biến
mất, lúc này cô bắt đầu bơi lội rất linh hoạt trong nước biển giống như một
người cá.
Acelos vừa lúc đó hé miệng lộ ra một khe hở, đón cô ta trở vào.
"Đội trưởng, phía dưới rãnh nứt có hai dòng nước giao thoa với nhau, phía dưới
dòng nước có một không gian, bên trong có một kiến trúc tựa như là một tòa lâu
đài cổ, ta không thể quan sát lâu đài cổ đó ở khoảng cách gần, bởi vì bên ngoài
lâu đài cổ có bố trí trận pháp phòng ngự."
"Được rồi, ta đã biết." Karen nhẹ gật đầu, xem ra đã tìm đến đúng vị trí, anh
phủi tay, "Tất cả mọi người chuẩn bị sẵn sàng, chuẩn bị tiến vào."
"Vâng, đội trưởng."
"Vâng, đội trưởng."
"Acelos, ngươi tìm một chỗ ở gần đây, chuẩn bị đón chúng ta bất cứ lúc nào."
"Vâng, điện hạ."
Karen nhìn Pall một chút, Pall lập tức nói: "Ta biết, ta biết rồi, ta không đi theo
xuống dưới, ta sẽ biến thành vướng víu."
Thấy Karen còn đang chuẩn bị nói cái gì, Pall ngắt lời nói: "Được rồi, được rồi,
ta biết cậu sẽ nói việc này là vì an toàn của ta, bla bla, các người đi xuống đi,
chú ý an toàn."
Cứ như vậy, trên người của mỗi thanh viên trong đội đều bị một bọt khí của
Acelos bao phủ, toàn bộ tiểu đội tổng cộng 11 người, toàn bộ đều chui xuống
trong khe nứt.
"Acelos, chú ý việc canh chừng nhà, nguy hiểm cũng không nhất định sẽ đến từ
phía dưới rãnh nứt, ngươi phải chú ý phía bên ngoài nhiều một chút."
"Đã hiểu thưa tiểu thư. Đúng rồi, tiểu thư, điện hạ Karen là gì của ngài vậy "
"Hậu bối!"
•...
Hai dòng nước giao thoa vào nhau tạo thành hiệu quả ngăn cách, đây là một loại
phương thức dung nguồn lực của thiên nhiên để ngăn cách không gian.
Cho nên, cho dù có ở phía trên miệng của rãnh nứt, cũng không có cách nào
cảm giác được sự bất thường ở phía dưới, đây là một cách che giấu tuyệt hảo.
Thứ mà những lăng mộ cần nhất đó chính là sự riêng tư như thế này, mặc kệ là
ở trong loại bối cảnh văn hóa như thế nào, thật ra cũng sẽ có loại nhận thức rằng
"Người chết cần an nghỉ và cần sự yên tĩnh".
Đi xuyên qua dòng nước, Karen tiến vào một một khu vực không có nước, phất
tay, bọt khí bên người lập tức vỡ tan, bên trong có không khí, hơn nữa còn rất
tươi mát.
Những người khác cũng đều ngo ngoe tiến vào trong, tất cả mọi người đều có
vẻ rất bình tĩnh.
Lâu đài cổ đứng sừng sững ở ngây phía trước, xây dựng kề sát bên một rặng núi
dưới đáy biển, từ nơi này nhìn sang, hình dáng rất rõ ràng.
Phía trước, là một khu quảng trường tạo ra từ đá vụn, bốn phía quảng trường có
dựng bốn bia đá.
Mas bắt đầu bố trí trận pháp cảm ứng,
Trận pháp này tác dụng có giống như một loại máy thăm dò, dùng để phân tích
và phát hiện sự hoạt động của trận pháp, từ đó tiến hành xác nhận và nhận định.
Memphis đứng ở sau lưng Mas, Karen để ý đến tay của ông ấy đang giấu ở
trong ông tay áo, đang giúp trợ Mas tiến hành tính toán phân tích.
Người kiêu căng nhất chính là Richard, hai tay cầm ra một khối rubic nhỏ rồi
tiến hành đứng tính toán một mình, nhưng người mù mờ nhất thật ra chính là
cậu ta.
Dù sao thì cậu ta vốn cũng là hàng tặng kèm theo cha của cậu ta, có mặt mang
tính trưng bày là được rồi.
Karen không lựa chọn tham dự vào trong,
Mà là chỉ huy bố trí mọi người chuẩn bị phòng ngự.
Sau khi bắt đầu tiến vào bên trong, bất cứ nguy hiểm gì cũng đều có thể xảy ra.
Một lát sau, Mas và Memphis thăm dò xong trận pháp ở phía trước, Mas lấy ra
vật liệu, Memphis bắt đầu hỗ trợ điều chế chế tạo, rất nhanh, ba ngọn nến được
đốt lên.
Mas tới báo cáo: "Đội trưởng, phía trước là một trận pháp có tác dụng gây mất
phương hướng, có thể làm cho những người đi vào trong mất đi mọi cảm giác
đối vơi phương hướng bên ngoài, ngọn nến này có thể dẫn đường, tôi đề nghị
chia tổ đội chúng ta thành ba nhóm, mỗi nhóm một ngọn nến."
"Được, Bart, Ventura, và Muri ba người thành một nhóm lên trước mở đường."
"Vâng, đội trưởng!"
Cầm ngọn nến trong tay đi vào quảng trường, bên tai truyền đến từng cơn gió
thổi qua, cục đá dưới chân tựa như có sinh mạng, giống như một đám sâu bọ bắt
đầu nhúc nhích, ngươi đã rất khó để phân biệt đây là thật hay chỉ là ảo giác.
Dù vậy ánh lửa của ngọn nến mặc dù sáng chập chờn, nhưng vẫn luôn chiếu rọi,
lúc tầm mắt của ngươi không có chỗ nào khác để nhằm vào, có thể trực tiếp
nhìn chằm chằm vào ánh lửa.
Tóm lại, khu quảng trường này vốn sẽ là một phiền phức lớn, trận pháp gây mất
phương hướng chỉ là tầng thứ nhất của nó, khi ngươi tiến vào trong mà lạc mất
phương hướng, rất có thể sẽ kích phát những loại trận pháp khác, nhưng bởi vì
có người chuyên nghiệp ở đây, tất cả mọi người đều rất bình yên mà đi xuyên
qua khu quảng trường, đi tới trước cổng lớn của tòa lâu đài cổ.
"Cậu làm rất tốt, Mas." Karen khen ngợi nói.