Philomena lại ăn hết hai con gấu.
Sức ăn của cô còn lớn hơn so với lúc trước, mà lại trở nên càng ngày càng quá
đáng, điều này có nghĩa rằng mức độ khai phá tiềm năng của cô còn lâu mới đạt
đến giới hạn.
Lúc sóng chấn động của trận pháp dịch chuyển xuất hiện, Karen mở mắt ra,
nhìn xem ba bộ xương gấu ở trong phòng ăn, sắc mặt bình tĩnh nói:
"Ăn cho nhiều vào, tranh thủ ăn cho ra được một cái mảnh vỡ Thần cách.”
Đây không phải là lời trào phúng, bởi vì đây là điều rất có thể trở thành hiện
thực.
Karen lại đề nghị: "Chờ một lúc nữa gặp Connor, ngươi đi xin nó một viên
thuốc ăn thử xem."
"Được rồi, ta hiểu rồi."
Karen rời khỏi phòng, người vừa bước ra khỏi trận pháp dịch chuyển là Connor.
Karen đến trước để gặp Dinesen, Richard bị bắt đến sau, mà Connor thì là đến
đây dựa theo lời dặn dò của Karen, mang theo không ít vật dụng sinh hoạt và tu
hành đến, tất cả đều được chứa đựng trong cái cặp sách Thần khí nhỏ của cô bé.
Dinesen đi tới: "Đại tế tự, ngài đang muốn ra ngoài sao?"
"Ừm."
"Tiểu đội của ta thỉnh cầu được đi theo để bảo vệ cho ngài."
"Không cần, người ở trong trạm quan sát không thể rời khỏi."
Karen nhìn thoáng qua Connor, Connor nhảy nhót chạy ra bên ngoài, sau đó
một tiếng rồng gầm vang lên, thân thể Cốt Long hiện ra, uy áp mênh mông tràn
ra bốn phía.
Thấy thế, Dinesen cũng sẽ không nhắc lại cái gì đến việc bảo vệ nữa.
Bởi vì biết rõ chuyến đi lần này không có gì nguy hiểm cho nên tốc độ bay của
Connor rất nhanh, không bao lâu thì cung điện kia đã xuất hiện ở trước mặt
Karen.
Phía trên cung điện, vô số nữ thần đang nhảy múa, phía dưới thì là những lá cờ
phấp phới, cảnh tượng với thanh thế to lớn nhưng lại hư ảo mông lung.
Connor đáp xuống trước cổng cung điện, biến trở về hình người.
Karen sờ lên đầu của cô bé, dắt tay cùng bước vào cung điện.
Philomena cũng sờ lên đầu Richard.
Richard không chỉ không có xấu hổ, còn cố ý đưa đầu đến cho cô sờ, sờ xong,
vẫn chờ Philomena dắt tay đi vào trong.
Đúng vậy, cô hành động rất không lưu loát, cũng rất khó hiểu, thế nhưng là cô
đang nghiêm túc quan sát, cũng đang chăm chú bắt chước.
Đây là điều làm cho Richard thấy cảm động nhất.
Nhưng cậu ta lại không biết rằng hành động đó đã để hình chiếu của Vĩnh Hắn
ngồi ở trên ngai vàng sâu trong cung điện cảm thấy rất là bất đắc dĩ mà vỗ vỗ
cái trán.
Nếu như không phải không còn người nào thích hợp để lựa chọn thì hắn thật sự
rất muốn thay người, người được truyền thừa của mình đi theo đằng sau Trật Tự
như một tên đàn em, mà còn trông có vẻ rất vui vẻ rất thỏa mãn.
Ngươi ngu ở đằng xa, thì cũng là ngu xuẩn mà thôi, nhưng bây giờ, thật sự đúng
nghĩa trên mặt chữ... Ngu quá mức.
Đi suốt đoạn đường này cũng không có gì ngoài ý muốn và cũng không có cơ
quan cạm bẫy gì, Karen đi thẳng tới cái ngai vàng pha lê màu xanh lam to lớn
kia.
"A, hắn không ở đây à?" Richard tò mò xem xét.
Philomena thì đứng vững, bắt đầu dùng phương thức của sát thủ để tiến hành
thăm dò, vẫn không tìm ra được dấu vết gì.
Đây là bình thường, xem như là Thần Sát Thủ hoặc là Kỵ Sĩ Huyễn Ảnh tự
mình đến đây, hai người đứng trên cao nhất của pháp tắc sát thủ cũng không có
cách nào tìm kiếm được sự xuất hiện của Vĩnh Hằng.
Hắn là bá chủ của một kỷ nguyên.
"Trật Tự, ngươi có chuyện gì?"
Karen ngẩng đầu, nhìn xem phía trên ngai vàng, nói: "Muốn xin ngươi giúp một
việc."
Richard và Philomena mặc dù không nghe giọng nói của Vĩnh Hằng, nhưng
trông thấy Karen đang nói chuyện thì bọn họ cũng ngoan ngoãn đứng ở phía
sau.
Về phần Connor, thì thừa cơ hội này, chạy tới sờ sờ mấy cái cột trong cung
điện, còn thỉnh thoảng dùng răng gặm thử xem chất liệu và hương vị, chỉ sau
chốc lát, mấy cái cột có chứa các tiểu thế giới bị cô bé gặm lồi lõm.
Karen lấy bút ký Nguyên Lý ra, lật trang.
Phân thân của Dis xuất hiện ở trước người Karen.
Dis: "Ta đến xin ngài làm thầy của ta.”
Vĩnh Hằng: "Thầy? Ha ha. Trật Tự, trên tay ngươi không phải nắm giữ truyền
thừa của các Thần chi nhánh Trật Tự sao, trực tiếp chọn một cái rồi giao cho
hắn là rồi, đơn giản biết bao.”
Dis đáp: "Cũng không bằng tự mình học được."
Vĩnh Hằng: "Trong khoảng thời gian ngắn như thế này thì ta có thể dạy ngươi
được cái gì, ngươi lại có thể học được cái gì, ta thật sự không có hứng thú đi tốn
thời gian làm việc nhàm chán đến thế.”
Đây là lời tự chọn.
Đương nhiên, cũng không phải là không thể thương lượng, bởi vì Karen còn
chưa lên tiếng.
Vĩnh Hằng, vốn cũng không muốn đi nói chuyện với một vị mới thành Thần.
Dis đáp lại nói: "Nếu như không phải là bởi vì thời gian gấp gáp, ta cũng n sẽ
không tới, nếu cho ta đủ thời gian..."
"Nếu cho ngươi đủ thời gian, ngươi có thể làm gì?”
"Vậy, các ngươi đều có thể nghỉ ngơi, nên chết thì cứ chết, nên trục xuất cứ trục
xuất, một mình ta thì có thể ngăn cản tất cả bá chủ kỷ nguyên."
Vĩnh Hằng trầm mặc.
Kẻ thể hiện ra thái độ kiệt ngạo trước mặt hắn trước kia là Trật Tự.
Hiện tại, hắn lại cảm nhận được.
Vĩnh Hằng đứng dậy, đi xuống ngai vàng.
Đây không phải bản thể của hắn, chỉ là một hư ảnh, nhưng khi hắn đứng lên,
vẫn mang đến uy áp bễ nghễ như cũ.
Sau khi thành Thần thi tiêu diệt Chủ Thần, trong mắt của Vĩnh Hằng thì chuyện
này cũng không tính là cái gì, một tia Thần niệm đã có thể điều khiển Tiranus
đâm chết một vị Chủ Thần.
Hắn nhìn vào mắt Dis, Dis rất bình tĩnh mà đối mặt với hắn.
Nói là đến học tập, nhưng thực chất bên trong lại cho rằng cả hai bình đẳng, cứ
như rằng đây là chuyện đương nhiên, ngang vai ngang vế với bá chủ kỷ nguyên.
"Thế nhưng ta vẫn là không đồng ý làm thầy của ngươi."
Trong lòng Karen thở dài, dự định dùng thân phận Trật Tự để bàn bạc điều kiện
với Vĩnh Hằng.
Nhưng lời kế tiếp của Vĩnh Hằng, lại để cho Karen đứng yên lại.
"Nhưng ta có thể cùng ngươi chia sẻ một chút ký ức kinh nghiệm bằng phương
thức như một người bạn, đồng đội..."
Vĩnh Hằng cố ý nhìn thoáng qua Karen đứng ở nơi đó, tiếp tục nói:
"Như một người anh em."
Ở trong quyển bút ký, trong lòng lão Hoven yên lặng phát ra một tiếng thở dài:
"Ai, quả nhiên, trên đời này không ai có thể cự tuyệt sự hấp dẫn việc làm ông
nội của Trật Tự...”