"Ý của ta là, cậu không muốn đi xem à, nếu như ta không bị thương mà nói, ta
nhất định sẽ đi, cơ hội để tận mắt nhìn thấy Kỵ Sĩ Đoàn chiến đấu thật sự không
nhiều."
"Đương nhiên muốn đi xem, nhưng ngài nghĩ Kỵ Sĩ Đoàn đánh trận là chơi đùa
sao, ta muốn đi thì có thể đi?"
"Cơ hội quan sát luôn luôn có, vị tiểu thư tên Dinah kia, không phải cũng ở
trong bệnh viện này sao, ta nghe y tá ở đây nói, cô ta đã tỉnh lại từ trạng thái
hôn mê."
"A, cô ta tỉnh rồi sao." Karen nhẹ gật đầu, "Ta đã biết."
Karen đi tới phòng bệnh Alfred, Alfred nằm ở đó đã chìm vào giấc ngủ, trên
ngực có đặt vào một cái bồn hoa, phía trên là đóa hoa màu trắng, tỏa ra mùi
thơm nhu hòa, có hiệu quả điều hòa cực kỳ rõ ràng đối với tinh thần.
Karen sẽ không quấy rầy Alfred đã ngủ thiếp đi, nhưng vẫn ngồi ở bên giường
một chút.
Đứng dậy rời đi, bước vào hành lang, Karen do dự một chút, vẫn không lựa
chọn trực tiếp rời khỏi nơi này trở về khách sạn, mà là đi tới trước phòng bệnh
Dinah.
Ở trước cửa phòng bệnh Dinah, có hai thần quan Trật Tự đang đứng, sau khi
Karen tiếp nhận nơi này biến thành nơi làm việc của tổ chuyên án, sau khi một
ít bảo vệ không phù hợp bị đuổi ra ngoài thì tự nhiên nơi này cũng do Karen
phụ trách.
"Ngài Bộ trưởng."
"Ngài Bộ trưởng."
"Ừm."
Karen nhẹ gật đầu với bọn họ, đẩy cửa ra, đi vào phòng bệnh.
Bên trong, Blanche đang thay thuốc cho Dinah, nhưng mà có rèm che chắn.
Blanche thò đầu ra trước, sau khi trông thấy Karen thì hô một tiếng: "Bộ
trưởng."
"Soạt..."
Dinah kéo rèm ra, không cố kỵ chút nào mà để lộ cơ thể ra trước mặt Karen.
Karen cũng không có cố ý đi tị huý, dù sao lúc trước khi tiếp nhận trị liệu, cũng
không phải chưa từng nhìn thấy, huống hồ, vết thương to như cái bát ở phần
bụng kia vẫn còn, ngoại trừ kẻ biến thái, lúc này nào ai còn sẽ mơ màng gì.
"Ngươi lấy Cốt Long của ta?" Dinah nhìn chằm chằm Karen.
Karen nhẹ gật đầu, giải thích nói: "Là ngài nói cho ta biết, ta phải chủ động đi
tranh giành, không thể để lọt vào trong tay người khác."
"Ý của ta là, không thể lọt vào trong tay Thần Giáo khác, nhưng nó vốn là đã
thuộc về Thần Giáo chúng ta, ngươi chủ động xin, phía trên mới cho ngươi."
"Ừm, đúng thế."
"Vì cái gì?"
"Bởi vì ta thật thích con Cốt Long kia."
"Vậy ngươi hẳn nên nói sớm cho ta một chút, ta có thể chủ động tặng cho
ngươi." Dinah không có chút nào tức giận, "Chỉ là chuyện một câu nói, còn có
thể để hình tượng của ngươi càng đẹp mắt."
"Ta đã không phải quá quan tâm vấn đề hình ảnh cá nhân." Karen đi đến bên
người Dinah, không che lấp ánh mắt của mình chút nào mà nhìn lên phần bụng,
hỏi, "Vết thương thế nào?"
"Như ngươi thấy, bây giờ chỉ là vết thương bình thường."
"Chúc mừng."
"Cảm ơn."
Dinah vén tóc của mình một chút, với cái tư thế và bối cảnh này, cô có chút
giống với một bức tranh, nhưng mà nhân vật trong bức tranh giống như là bị
đứa bé dùng ngón út chọt ra một cái lỗ.
"Buổi sáng chị Auggie có đến thăm ta, nói với ta một ít chuyện, nhưng ta cảm
thấy, Auggie đang né tránh chủ đề có liên quan với ngươi, giữa các ngươi đã
phát sinh chuyện gì rồi sao?"
"Không có."
Dinah trêu chọc nói: "Ngươi cũng dùng đại kiếm đánh vào mông Auggie?"
"Làm sao có thể, cái mông của cô ta còn lớn hơn ngài nhiều."
Bị vạch trần vết sẹo, Dinah chỉ bĩu miệng một chút, nói: "Cô ta sợ ngươi, ta có
thể cảm nhận được."
Nói, Dinah đưa tay nhẹ nhàng sờ lên cái mông Blanche: "Không giống với
thuộc hạ của ngươi, cô ta cực kỳ kính sợ ngươi, thời điểm cô ta trông thấy
ngươi đã đến, rõ ràng là mừng rỡ."
Blanch nhắc nhở: "Tiểu thư, xin ngài không nên cử động, ta cần giúp ngài thay
thuốc cẩn thận, nếu không cái sẹo này sẽ rất khó để xử lý."
Dinah không những không dừng lại, tay ngược lại thuận lên, mò tới cái mông
của Blanche, trêu chọc nói:
"Cho nên, ngươi rốt cuộc đã làm gì chị Auggie, ta thật sự rất tò mò."
Karen mỉm cười nói: "Nếu như ngài không hiểu được việc cần tôn trọng thuộc
hạ của ta mà nói, ta cũng không ngại mà đánh gôn ở đây thêm một lần nữa."
Dinah lập tức thu tay lại, nhún vai, nói: "Ta cũng thường xuyên sờ cái mông của
chị Auggie, có gì đặc biệt chứ, ta là nữ."
"Ngài cần phải có sự tôn trọng cơ bản nhất đối với thần quan Blanche, chức vị
của cô ấy cao hơn ngài."
Sau khi Dinah nghe nói như thế, dường như cuối cùng cũng đã tức giận: "Ngươi
cố ý chọc giận ta."
"Không có, ta cố ý không nói, ngay cả thần quan thì ngài cũng không phải."
"Vậy ngươi đối với chị Auggie thì sao, ngươi tôn trọng Auggie sao? Ngươi thế
nhưng là phải gọi Auggie là ngài."
"Gọi cô ta là ngài cũng giống như gọi ngài là tiểu thư vậy."
Dinah suy tư một hồi, sau đó bên trong ánh mắt mang theo sự tức giận nói:
"Ngươi biết không, vết thương trên người ta cũng không làm ta đau xót bằng lời
ngươi nói!"
Karen cảm thấy đã đủ rồi, cảm xúc đối kháng của cô ta đã trỗi lên.
Lập tức, Karen nói với Blanche: "Cô ta còn cần phải trị liệu bao lâu?"
"Rất nhanh, Bộ trưởng, thay thuốc rất nhanh."
"Ừm, vậy ta chờ ngươi cùng trở về khách sạn, trên người ta cũng có một chút
vết thương ngoài, ngươi giúp ta xử lý một chút."
"Được rồi, Bộ trưởng." Trên mặt Blanche lộ ra nụ cười, cô cảm thấy mỗi lần xử
lý vết thương cho Bộ trưởng nhà mình đều là một sự hưởng thụ.
Karen lại nhìn về phía Dinah, tay chỉ về phía cô, nhắc nhở: "Nếu ngài đã tỉnh,
tuyệt đối không nên chạy lung tung, hai ngày nữa sẽ đánh trận, bên ngoài sẽ khá
loạn."
"Đánh trận?" Dinah lập tức bắt lấy trọng điểm mà Karen để cho cô bắt lấy.
"Đoàn trưởng Daan sắp chỉ huy Kỵ Sĩ Đoàn tiến công mạch Long tộc, cho nên
ở thời điểm này, ngài tuyệt đối không thể lại làm loạn thêm, việc mà người lớn
muốn làm, trẻ con nên nghe lời không quậy phá."
"Chú Daan chỉ huy đánh trận..." Trong mắt Dinah tỏa ra ánh sáng, cô vẫn luôn
tiếc nuối một việc, đó chính là trong "Ngày đầu chiến tranh" với Luân Hồi, cô
và Kỵ Sĩ Đoàn của chú Daan không xuất hiện ở trong danh sách xuất chinh.
Karen trịnh trọng cảnh cáo nói:
"Nhớ kỹ, nếu như ngài dám chạy loạn, ta nhất định sẽ tự mình ra tay bắt ngài
trở lại!"