"Còn chưa đủ đâu, ta vẫn chưa muốn chết, nếu chết dễ dàng như vậy, ta đã sớm
chết rồi."
Lúc này, Philomena xuất hiện phía sau một người tình nguyện cảm xúc vốn đã
sắp mất khống chế, cảm xúc bên trong đôi mắt bỗng nhiên chậm lại, hắn lại bắt
đầu cúi đầu xuống tiếp tục hỗ trợ bố trí khí giới.
Philomena sửng sốt một chút, ánh mắt nhìn về phía vị trí của Neo, lúc này Bộ
trưởng điều tra, đang đứng đằng kia, giống như là một bộ "Thây khô" vừa mới
kéo ra khỏi quan tài.
Karen nhắc nhở: "Tốt, tình thế có lẽ đã dừng lại rồi."
Neo lắc đầu, phát ra thở dài một tiếng: "Anh rất nhớ em."
Lập tức, làn da trên người Neo bắt đầu biến thành đỏ sậm, từng mảnh thịt thối
nhỏ xuất hiện thậm chí, "Lạch cạch" một tiếng, một miếng thịt tróc ra rồi rớt
xuống.
Mà lúc này, màu đỏ sậm trên người Alfred biến mất, bởi vì thuốc mê vốn là
không cách nào gây tê hắn, cho nên chính hắn mở gông cùm xiềng xích ra,
cưỡng ép ngồi dậy.
"Thiếu gia… nguồn cảm xúc ô nhiễm kia đã không thấy đâu."
Ô nhiễm sẽ không biến mất, mà là chuyển dời.
Neo tiếp tục phát ra âm thanh: "Irina, anh sai rồi."
Cả người Neo bắt đầu nhanh chóng già nua, tóc bắt đầu hóa trắng, trên người
không chỉ có thịt nhão đang không ngừng xuất hiện, da thịt cũng bắt đầu trở nên
khô quắt lại.
Tương ứng thì trên người những người đã ngã xuống kia, màu đỏ sẫm cũng rút
dần đi, từ từ khôi phục bình thường.
"Bộ trưởng?" Philomena trưng cầu ý kiến của Karen.
"Dùng thuốc giải."
"Vâng."
Philomena bắt đầu tiêm thuốc giải cho những người đang nằm trên đất, rất
nhanh, từng người từ từ tỉnh lại, sau khi tỉnh lại bọn họ vốn cũng không kịp đi
quan sát tình huống xung quanh, lập tức tiến lên hỗ trợ bố trí trận pháp.
Bởi vì một mình Neo đang chống đỡ tất cả, cho nên cục diện toàn đội sắp bị tiêu
diệt, lập tức được giải tỏa áp lực, đám chuyên gia bên kia, chỉ còn thiếu một
chút xíu nữa là bố trí xong trận pháp.
Tình huống tốt nhất đó là sau khi tiếp dẫn hai quyển bút ký kia xong, mọi người
ôm bọn chúng lập tức chạy ra bên ngoài, càng nhanh càng tốt.
Nhưng Karen lại phát hiện điều dị thường, đó chính là Neo đã nhập vai quá sâu.
Karen đi đến trước mặt Neo, ngay cả nhìn thì Neo cũng không nhìn anh, cơ thể
lụi bại, nhưng vẫn đang tiếp tục như cũ, qua một khoảng thời gian ngắn nữa, có
lẽ chỉ cần dùng tay nhẹ đẩy một cái, hắn sẽ ngã xuống, lúc vừa chạm vào mặt
đất thì cơ thể sẽ lập tức hóa thành bụi.
"Ngài có thể hơi khống chế một chút, Neo."
Lời của Karen, không khiến Neo có chút phản ứng nào.
Karen đưa ý thức của mình đến, lúc ý thức vừa thả ra ngoài, anh phát giác được
có vô số ánh mắt đang nhìn mình, chỉ có điều bọn chúng đều ở khá xa, không,
là đều ẩn nấp.
Giống như là ở sau một ngóc ngách khuất tầm nhìn, tụ tập vô số con mắt khiến
da đầu của người ta cảm thấy tê dại.
Khi ngươi thật sự muốn quan sát bọn chúng, cũng đã cho bọn chúng cơ hội để
quan sát ngược lại ngươi.
Karen thậm chí có thể cảm giác được, khi chúng nó trông thấy mình, cả đám
đều xúc động, giống như là vô số con mắt đều đang đỏ lên.
Đúng vậy, Neo nói không sai, ô nhiễm bị áp chế, nhưng mà không phải bị thứ
bên ngoài, mà là bị chính nó.
Nó không có ý thức bản thân, nhưng nó có quy tắc bản năng, khuếch tán …
truyền bá …sinh tồn.
Cho nên, thứ mà đám người mình đang ứng phó, vẫn chỉ là phế liệu, ô nhiễm
Thần tính kinh khủng thật sự, còn không xuất hiện.
Có khả năng, chờ đến lúc lấy hai quyển bút ký kia xống, cách cục sẽ bị thay đổi.
Nhưng Karen cũng sẽ không đi tới ra lệnh ngăn cản, bởi vì bọn họ đánh cược
tính mệnh để xuống đây chính là vì mang hai quyển bút ký đó ra.
Ý thức linh hồn của Karen không gặp chút trở ngại nào đã tiến sâu vào trong
linh hồn của Neo, chuyện này đặt ở dĩ vãng, là điều không thể nào, nhưng bây
giờ, Neo đã sắp chết rồi, hắn đã bỏ xuống tất cả bản năng sinh tồn, tất nhiên
cũng buông bỏ mọi sự phòng ngự.
Bên trong không gian linh hồn của Neo, có đầy những thứ giống như dây leo
khô, Karen xuất hiện ở đây, ngẩng đầu, nhìn về phía trên, ở đó những sợi dây
leo đang cuộn vào một chỗ, giống như là một gốc cây đại thụ đã mục nát.
Ở giữa cây đại thụ, Neo đang bị quấn chặt ở đó.
Những dây leo khô, là những ô nhiễm hiện ra trạng thái thực chất hóa trong linh
hồn của Neo.
Neo nhìn thấy Karen, hắn dùng âm thanh cực kì yếu ớt nói:
"Karen, ta chịu không được, ta sắp chết rồi."
Karen nhìn chung quanh, đáp lại nói: "Ngài là tự từ bỏ."
"Không, ta không có, đây chính là ô nhiễm Thần Tính… Ta là vì cứu mọi người
cứu các ngươi, cứu Wien mà chết, ta chết cũng không có tiếc nuối …"
"Ta không nhìn thấy Ánh Sáng, cũng không nhìn thấy Dị Ma Khát Máu."
"Bọn hắn ở đằng kia."
Neo nhìn về hai gò đất nhỏ phía trước người, bọn chúng đã bị dây leo khô che
kín.
"A … Ngài là đang tự sát."
"Ta là đang bất lực mà phản kháng …Karen, ta chỉ cầu cậu một chuyện, mang
theo một ít tro cốt của ta lên trên, hợp táng trong quan tài của Irina …Nếu như
ta còn có tro cốt mà chừa lại.
Được rồi, đừng làm như thế, ta sợ tro cốt của ta sẽ trở thành nguồn ô nhiễm.
Cậu giúp ta đến trước mộ bia của cô ấy mà nói một tiếng, ta đi tìm cô ấy, tìm cô
ấy nói xin lỗi, mặc dù cô ấy chắc chắn sẽ không trách ta, đối với ta… cô ấy chỉ
có sự dịu dàng."
"Ngài không cảm thấy việc này quá vội vàng sao, Neo?"
"Ly biệt luôn luôn dùng phương thức bất ngờ nhất để đến, huống hồ, chúng ta
trước khi vào đây đều đã chuẩn bị sẵn tâm lý để chết, không phải cậu cũng vậy
sao, Karen?"
Nói xong, Neo cúi đầu, mà dây leo khô chung quanh, đang tiếp tục sinh trưởng,
muốn ép khô chất dinh dưỡng cuối cùng từ Neo. Hắn sắp thật sự phải chết, chết
triệt để!
Karen giơ tay lên, từ dưới chân của anh, xuất hiện một sợi xích đen nhánh, trồi
lên, nhanh mở rộng, quấn chung lại với những dây leo xung quanh.
Ngay sau đó, Karen ngẩng đầu lên, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.
Xiềng Xích Trật Tự quấn quanh cùng với đám dây leo khô bày hiện ra những
vết loang lổ màu đồng xanh, sau đó, bắt đầu điên cuồng xoắn đứt tất cả những
sợi dây keo khô.
Mùi thơm, nồng đậm, mê người, Karen hé miệng gượng ép kiềm chế không
nuốt vào, mà là hô lên:
"Thiên Mị."
Một đôi cánh màu đen, hiện ra sau lưng Karen, từ trong chốn hư vô, ngỡ như có
thể trông thấy hình thức ban đầu của một Thiên sứ.
"Nuốt bọn chúng!"
Sáu cánh mở rộng, bay về phía không trung, Thiên Mị cực kỳ kích động hé
miệng, bắt đầu tiến hành nuốt chửng, giờ khắc này, nó thật sự vô cùng cảm
động, lúc trước không rời khỏi Karen thật sự là quyết định vô cùng chính xác, ở
chỗ này lâu lâu có dịp ăn uống thả cửa không phải hạnh phúc hơn vô số lần so
với đi làm khổ sai kéo thuyền sao?
Thiên Mị bắt đầu nuốt chửng, dây leo khô bắt đầu dần dần tiêu biến.
Neo mở mắt ra một lần nữa, trước hết cúi đầu nhìn phía dưới một chút, lại nhìn
hai bên, cuối cùng, Neo hiểu được chuyện gì đã xảy ra, nhìn về Karen đang
đứng phía trước đứng, dùng ngôn ngữ gần gũi và bình dân nhất của Wien mà
thân thiết ân cần thăm hỏi:
"Con mẹ nó!"