Mục lục
Số 13 Phố Mink
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Yonice đi ra, hôm nay cô mặc một chiếc áo khoác màu hồng nhạt, chân mang giày da, đeo một chiếc túi xách nữ màu đen, chiếc khăn choàng cổ màu hạt dẻ dưới ánh mặt trời phảng phất có một loại ánh sáng nào đó đang lưu chuyển.Cách ăn mặc này thật sự rất phù hợp với cô, luôn có thể đem cái khí chất ngọt ngào ở độ tuổi này của cô thể hiện ra một cách vừa đúng.Ngoài ra,Lần trước lúc gặp cô ấy, cô ấy mặc màu đen, là một màu sắc tự vệ giữ khoảng cách;Có thể tưởng tượng, lần trước khi được "an bài" xem mắt, nội tâm của cô, thật ra cũng có sự kháng cự nhất định.Nhưng lần này, cô đã chọn màu sắc mềm mại hơn, chứng tỏ trong lòng của cô đã suy nghĩ đến việc rút ngắn khoảng cách cùng mình, rất thích thời gian ở bên mình.Karen mỉm cười,Hắn cảm thấy bản than dùng loại "phân tích nghề nghiệp" này thật sự là có chút sát phong cảnh.Tuy rằng đây là do ông nội an bài xem mắt, hơn nữa nhìn thái độ của mẹ Yonice, cô hẳn cũng nhận được chỉ thị từ trong nhà.Nhưng Karen vẫn hy vọng sẽ làm cho tất cả mọi thứ hoạt động tốt hơn một chút, đây là trách nhiệm với cô ấy, cũng là với chính mình."Karen tiên sinh, ngài tới rồi, ta giới thiệu cho ngài, đây là mẹ của ta.""Nhưng hai người đứng chung một chỗ thoạt nhìn, thật sự rất giống chị em."Kiếp trước loại kỹ thuật khen mẹ vợ như thế này có thể nói là khá tệ, nhưng ở thời đại này, còn duy trì ở mức độ mới mẻ tương đối tốt."A ha ha.

.


." Phu nhân Jenny nhịn không được lại cười ra tiếng."Mẹ, Karen tiên sinh khen mẹ trẻ.""Đương nhiên, ta nghe hiểu." Phu nhân Jenny dặn dò, "Chú ý an toàn.”"Ừm."Ngay sau đó,Phu nhân Jenny lại nhìn về phía Karen, đưa tay, chỉ vào hắn, nhưng dường như lại ý thức được cử chỉ này không ổn, thu hồi ngón tay đổi thành nắm tay:"Trước khi trời tối, ngươi cần đem Yonice đưa trở về an toàn.""Yên tâm đi, phu nhân."Karen chủ động mở ghế lái phụ,"Cám ơn."Yonice ngồi vào.Karen cũng ngồi ở ghế lái và khởi động xe.Khi xe sắp rời khỏi phố Rhine,Karen mới nói:"A, đúng rồi, bụng Minna không thoải mái, cho nên không thể đến.""A.

.

." Yonice che miệng, hơi có chút đỏ mặt, theo lý thuyết, cô hẳn trước tiên hỏi vấn đề này mới đúng.Karen nhìn vào thái độ của cô,Cô hơi phồng miệng,Hào phóng nói:"Ta biết Minna sẽ không đến.""Ừm, con bé là một người em gái hiểu chuyện nghe lời.""Cũng là học sinh giỏi thành tích xuất sắc của ta."Tất cả mọi người đều đã là "người lớn", có những chuyện tự mình hiểu là được."Đúng rồi, tập thơ của Karen tiên sinh mà lần trước Minna đã đưa tới cho ta, ta rất thích.Mùa hè chim bay, bay đến cửa sổ của ta để hát, lại lần nữa bay đi.Mùa thu lá vàng, Chúng không có gì để hát, chỉ thở dài một tiếng, thấp thoáng ở nơi đó.Khung cảnh thật đẹp, Karen tiên sinh.”Lần trước Yonice tặng cho Minna một cái ví tiền của gia tộc, Karen tự nhiên cũng sẽ lựa chọn quà đáp lễ, đáp lễ là một mặt dây chuyền hình con mèo, đính trên một quyển sổ tay tinh xảo.Sau đó, Karen chép ra rất nhiều bài thơ của Thagore trong bút ký của mình."Cám ơn, bất quá tinh thần con người và bản thân con người cũng không phải sẽ giống nhau, nhất là loại hình thơ này, nhiều lúc chỉ là ngẫu nhiên cảm nhận được một đoạn thời gian mơ mộng, kỳ thật đại bộ phận thời gian, ta đều không duy trì được loại tâm tình này.Nó giống như thế giới này có gió, có mây, mưa, sương mù, sương giá, cuộc sống của chúng ta bởi vì chúng nó mà khác biệt và phong phú, nhưng cũng sẽ vì sự tồn tại của chúng nó mà trở nên phức tạp, không thể thực sự duy trf sự tinh khiết như ban đầu.”"Ngài nói rất hay, Karen tiên sinh.""Ngươi có thể gọi ta là Karen, ta gọi ngươi là Yonice.""Được.""Karen tiên.


.

.


Karen, ngươi có tin vào giáo hội không?”Từ chỗ Pall biết được, kỳ thật gia tộc "Ellen" cũng không có truyền thừa tôn giáo cụ thể, gia tộc này ở phương diện tín ngưỡng rất dân chủ, chính là sau khi con cái trưởng thành, có thể căn cứ theo nhu cầu của mình, đi lựa chọn tín ngưỡng.Điều này khác với thói quen cả nhà thờ phụng chung một giáo hội của các gia tộc hiện nay."Thật xin lỗi, ta còn chưa tìm được tín ngưỡng của ta, ta cảm thấy, có thể chờ ta đi qua thêm một ít con đường, ngắm nhìn thêm một ít phong cảnh, chờ ta thành thục một chút cũng lại lắng đọng một chút.Đợi đến lúc đó, ta đại khái có thể có đầy đủ nhận thức để lựa chọn tín ngưỡng thích hợp với ta.”"Thật sao, cái này cũng giống như ta, Karen.""Vậy sao, thế ngươi cảm thấy hứng thú với giáo hội nào?""Hả? Sao ngươi lại hỏi ta về chuyện này?”"Ta cảm thấy rằng ta có thể được cảm nhận sâu sắc và hiểu biết thêm về nó.""Nhưng tín ngưỡng không nên tự mình đi tìm sao, tựa như Karen ngươi vừa nói, cho nên, lời mà ngươi vừa nói, không tính sao?""Nhưng ta tin tưởng, vị thần mà ta tín ngưỡng trong vận mệnh của ta, sẽ phái một thiên sứ xinh đẹp hạ phàm, thắp lên ngọn đuốc dẫn lỗi cho ta đi theo tín ngưỡng đấy."Yonice khẽ cắn môi, nhịn cười.Còn Karen thì lặng lẽ xin lỗi Hoffen tiên sinh vừa được chôn cất sáng nay.Dù sao lúc ở bên giường bệnh, hắn cũng có thể vì vấn đề "tín ngưỡng" này mà làm cho Hoffen tiên sinh tức giận đến chết.Nhưng ông nội Hoffen vừa mới hạ táng nhất định là có thể hiểu cho hắn..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK