mái hơn;
Đáng tiếc, nếu như lúc này trong tay có thể có một chén trà nóng mà nói thì sẽ
càng hài lòng hơn, nếu có thể phối hợp cùng với mấy món điểm tâm mà phu
nhân mình làm thì không thể tốt hơn nữa.
Bởi vì nguyên nhân tính cách, Deron cũng không thích những việc quá "Phức
tạp", đối với phương diện công việc của Thần Giáo, ông ấy vẫn luôn tương đối
đơn thuần, cũng chính bởi vì ông ấy vẫn luôn chân thành đối đãi với mỗi một
thuộc hạ và học sinh của mình, cho nên lúc ông ấy cần, hầu như không cần phải
tìm kiếm, chỉ cần một câu nói, những thần quan bên trong bộ môn đã cùng ông
ấy đến đây, dù là tất cả mọi người đều rõ ràng đến đây cũng đồng nghĩa với
chuyện đắc tội với các vị Chủ Giáo.
Nhưng mà dù gì thì Deron cũng nhậm chức ở trong bộ môn đã nhiều năm như
vậy, cho dù không tự mình làm tương thì cũng đã từng nếm qua;
Cho nên ông ấy ngồi ở chỗ này vẫn có thể hiểu được chuyện đang xảy ra.
"Thằng nhóc này ghê gớm đấy."
Deron nghĩ đến sự yêu thích của vợ mình dành cho Karen, nhất là khi đặt mua
là Thần bào và những quần áo mới cho Richard thì đều sẽ đặt mua cho Karen
một bộ.
Ông Deron không cảm thấy cái này có cái gì bất thường, vừa lúc tương phản,
ông ấy cảm thấy việc này rất bình thường.
Ánh mắt của vợ mình rất chuẩn, đã sớm nhìn ra sự ưu tú của Karen;
Ai,
Kiểu người trẻ tuổi giống như vậy thì có ai là không thích đâu.
Nghĩ tới đây, Deron vô ý thức nhìn về hướng cháu trai của mình.
Cái cảm giác xấu hổ khi nhập vai này cho đến bây giờ cũng đều không biến
mất.
...
"Đội trưởng thật lợi hại."
Richard siết chặt nắm đấm, cứ như người đang đứng ở phía trước mà chất vấn
mọi người toàn trường không phải Karen mà là cậu ta, cậu ta có một loại cảm
giác nhập vai rất mạnh!
Philomena mở miệng hỏi: "Có gì ghê gớm, là giọng nói à? Sao ta lại có cảm
giác, có vẻ đội trưởng có chút nóng nảy khi bị dồn ép."
"Ha ha, đây sao có thể như xem là dồn ép, là do đối phương đã nói chuyện
ngoài lề trước."
"Ngoài lề?" Philomena sửng sốt một chút, "Là thuật ngữ trong cái trò chơi kia
sao?"
Trong những ngày cưỡi hải thú phiêu bạt ở trên biển, Philomena cũng bị cưỡng
ép mà gia nhập vào cái trò chơi "Người sói" kia.
"Đúng vậy a, hôm nay lúc đầu chuyện chính nên nói là về việc của thẩm phán,
kết quả Chủ giáo Bern trực tiếp không nói vào vấn đề chính mà phải nói chuyện
ngoài lề, thì nên đội trưởng dứt khoát nói chuyện ngoài lề cùng với ông ta, làm
như vậy thì đã triệt tiêu lẫn nhau, đúng không?"
Philomena rất muốn trả lời "Đúng vậy", nhưng vẫn còn có chút không hiểu
được.
Richard lập tức tiếp tục giải thích: "Tựa như là khi nhận định trong hai người ai
là sói ai là người, một tên tín đồ Nguyệt Nữ Thần Giáo nói: Nguyệt Thần vĩ đại
ở trên, ta là người tốt. Chả nhẽ như vậy là có thể khẳng định tên đó không phải
là sói hay sao, nhưng một người khác lại nói tiếp đi: Thần Luân Hồi vĩ đại ở
trên, ta tuyệt đối không phải là người sói;
Như vậy thì hai người này ở trong cảm nhận của cô có phải lại trở về giống như
ban đầu rồi hay sao?"
"Ừm, ta đã hiểu, cho nên, sau khi triệt tiêu mất các nhân tố ngoài lề thì vẫn phải
quay trở lại phần suy luận trong “Trò chơi”? Cũng giống như trở lại vụ án như
trước mắt."
"Đúng vậy, không sai, ai, cô có biết không, ở chung một chỗ với Karen càng lâu
thì tôi càng phát hiện, hình như chỗ nào thì tôi cũng không sánh bằng anh ta."
Nghe được câu này, Philomena nói: "Ngươi là đang ám chỉ ta sao?"
"Không phải không phải, cô trong mắt của tôi rất lợi hại, thật đấy. Nhưng mà,
có một việc..."
Philomena nói, "Ngươi đã từng gặp Thẩm phán quan Pavaro rồi sao?"
"Không có, nghe Pieck và Dincom nói, Thẩm phán quan Pavaro vẫn luôn vì
muốn kiếm phiếu điểm để mua dược liệu chữa trị ô uế cho hai đứa con gái cho
nên ở bên ngoài nhận nhiệm vụ rất lâu đã không trở về nhà."
Philomena hỏi: "Ngươi cảm thấy, hai đứa con gái của Thẩm phán quan Pavaro
bây giờ sẽ còn thiếu dược liệu sao?"
Richard liếm môi một cái.
"Muốn nói thẩm phán quan Pavaro cố ý trốn tránh đội trưởng không cho anh ta
biết mình đang điều tra thì tôi tin, nhưng còn ở dưới mí mắt của đội trưởng, mà
cứ để ông ấy bị diệt khẩu như vậy thì cũng tôi lại không tin nổi."
Richard hít sâu một hơi, lập tức đưa ngón trỏ đặt dọc môi của mình:
"Xuỵt! Chuyện này, không nên nói nữa, cũng không cần hỏi lại, đã rõ chưa?"
"Ta đã bố trí kết giới che đậy, lúc hai người chúng ta nói chuyện cũng không
cần phải Xuỵt."
"A, đúng nhỉ, là do tôi không để ý."
"Mặt khác, ngoại trừ nói chuyện cùng với ngươi thì ta cũng không có ai khác để
nói chuyện cùng."
...
"Người trẻ tuổi này, thật là có chút thú vị." Đại tế tự nâng tách trà của mình lên
uống một ngụm trà, "Mặt khác, tên Bern này là người của ngươi sao?"
"Không, là người của Lisen, nhưng mà dẫu sao cũng là người của ngài."
"Là người trên đường dây kia của Lisen sao, ở thành phố York, à, là cả nhà ở
Pamirez Giáo."
"Đúng vậy, Pamirez Giáo thực tế là do gia tộc của hắn khống chế."
"Ừm, ta nhớ ra hắn rồi, gia tộc này đã làm ra cống hiến rất lớn cho Thần Giáo,
được rồi, nếu là người của Lisen, chính hắn ta sẽ an bài, có lẽ theo bọn hắn nghĩ
thì Chủ giáo của một cái đại khu thích hợp để cho hắn phát huy tác dụng hơn."
Ngay sau đó, Norton nhìn hình ảnh của Karen bên trong hình chiếu, bỗng nhiên
cười.
Sau đó, Đại tế tự bưng lên tách trà đặt trên bàn, mở miệng nói:
"Verden."
"Có."
"Cái tách trà kia ngươi cũng không phải bị tạt một cách vô ích đâu."