Lúc này, phu nhân Đường Lệ nhìn về phòng sách của con trai mình, ho một
tiếng, mở miệng nói: "Kaixi, chúng ta đi chuẩn bị cơm trưa cho Richard trước
đi, đợi lát nữa để nó vừa ăn vừa cùng trò chuyện với chúng ta."
Kaixi có chút ngoài ý muốn, bình thường thì từ trước đến nay mẹ chồng mình
vẫn luôn không thích có người thứ hai đứng chung trong căn bếp của bà, nhưng
cô vẫn lập tức đứng người lên, đi theo phu nhân Đường Lệ vào trong nhà bếp.
Richard ngả người ngồi dựa lên ghế sô pha, hai chân gác lên bàn trà, vươn hai
tay ra sau, duỗi lưng một cái.
"Hô, vẫn là ở trong nhà dễ chịu hơn."
Cậu ta cảm thấy mình bây giờ đã là người trưởng thành ở trong cái nhà này, a
không, là người đàn ông trưởng thành, sau khi bận rộn ở bên ngoài thì có thể
hưởng thụ một chút sự phục vụ của những người phụ nữ ở nhà.
A a a,
Khóe miệng của Richard nhếch lên,
Hà hà,
Loại cảm giác này rất tốt.
Lúc này, cửa phòng sách được mở ra.
Richard nghiêng đầu nhìn sang, trông thấy cha mình đang đứng ngay trước cửa.
"Ách."
Richard yên lặng rút hai chân từ trên bàn trà xuống, ngồi thẳng cả người lên,
nói: "Cha, con về rồi."
Eisen bước về phía Richard.
Richard bỗng nhiên ngửi được một cảm giác quen thược, giống như sau khi
mình về nhà từ nhiệm vụ lần trước, mình cũng bị...
"Chờ một chút.", Richard lập tức đứng người lên, nói với cha mình: "Cha, con
mang quà về cho cha đây, vì thế mà con còn mượn không ít phiếu điểm từ đồng
đội của con đấy."
Nói xong, Richard móc từ trong túi tiền của mình một đống vỏ sò kỷ niệm lớn.
"Đây là của cha, đây là của mẹ, đây là của ông nội, đây là của cô, đây là của bà
nội."
Trông thấy những cái vỏ sò mà một đồng bạc có thể mua được một thúng to ở
trên đảo Ám Nguyệt, ánh mắt của Eisen càng thêm âm u.
Bởi vì ông ấy biết mình con trai mượn của "Mình" một khoảng phiếu điểm lớn,
để mua quà tặng cho thần quan nữ của Luân Hồi Thần Giáo kia,
Kết quả là mang theo một chuỗi vỏ sò rẻ tiền nhất về.
"Cha, ngài thích loại màu sắc nào, con cảm thấy cái màu xanh lam này cực kỳ
thích hợp với ngài, ha ha."
Richard giơ lên một cái vỏ sò, đưa về phía Eisen, nhưng cùng lúc cha cậu ta
bước về phía mình, bản thân Richard cũng không tự chủ được mà bắt đầu lui
lại.
Cha con đồng lòng, luôn có một ít chuyện không cần dùng ngôn ngữ, cũng có
thể lập tức hiểu ra.
Mặc dù cậu ta cũng không cảm thấy mình lại phạm phải sai lầm gì, nhưng lần
trước không phải mình cũng không phạm sai lầm sao!
Về đến nhà, lúc mình đang ăn điểm tâm, cha mình vừa về cũng đã đánh mình
sưng thành cái đầu heo!
"Cha, mấy ngày nay ngài ở nhà vẫn khỏe chứ?"
Richard vừa ân cần thăm hỏi vừa lui lại, Eisen thì tiếp tục đi tới.
Hai cha con, vờn nhau quanh ghế sô pha, vòng qua vòng lại.
Cuối cùng, chờ đến lúc nhích người đến trước hướng nhà bếp, Richard lập tức
quay người chạy về phía nhà bếp, vừa chạy vừa hô to:
"Bà nội, mẹ, con nhớ hai người muốn chết đi được!"
Eisen giang hai tay ra, trầm giọng nói: "Trật Tự - Lồng Giam!"
"…" Richard.
Lúc này, vô số lời thô tục đang càn quét trong lòng Richard.
Trước người cậu ta, cũng xuất hiện một khối lập phương màu đen, không chỉ có
ngăn cản đường đi của mình, còn đuổi về phía mình.
Richard lập tức quay người, giũ ra một quyển trục từ trong ống tay áo của thần
bào còn chưa kịp cởi ra, quyển trục rơi xuống đất, mở ra.
"Trật Tự – Lá Chắn Bảo vệ!"
Là con trai, vì tự vệ, dùng thuật pháp với cha mình.
Nhưng trong hai lòng bàn tay của Eisen cũng xuất hiện hai tia chớp màu đen,
trong đó một tia trực tiếp bắn trúng vào quyển trục mà Richard lấy ra,
Trong nháy mắt đã đốt cháy nó thành tro bụi, một tia chớp khác bắn tới lá chắn
mà Richard vừa mới triệu hồi, lá chắn cũng bị đánh xuyên.
Trong phòng khách, trong chốc lát gió thổi chớp giật khắp nơi, thảm và ghế sô
pha đều bị thủng ra nhiều lỗ.
Richard chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, Eisen đã xuất hiện ở trước mặt của cậu ta.
Tay phải Richard cầm một thanh súng ngắn pháp thuật, tay trái cầm một cái nỏ
pháp thuật, vừa mới chuẩn bị giơ tay lên, lại phát hiện hai tay của mình dù làm
cách nào cũng không giơ lên được, cúi đầu nhìn xuống, phát hiện hai tay của
mình đã bị hai sợi Xiềng Xích Trật Tự khóa chặt.
"Không, đây là vì sao!"
Sau một khắc,
Richard bị xiềng xích giơ lên trên cao.
"Cha, đây là vì cái gì!"
Lập tức,
Richard bị đánh rơi xuống sàn nhà.
"Ầm!"
"Khục... Tại sao lại phải như thế này vậy cha."
Richard bị sợi xích giơ lên một lần nữa, thân thể đang lơ lửng trong không
trung.
"Cha... Con đã làm gì khiến ngài tức giận vậy?"
Eisen nghe được câu này, trong đầu nhớ lại những câu nói trong chuyến đi vừa
rồi, không nhớ lại thì vẫn còn tốt, vốn chỉ là đang tức giận, sau khi hồi tưởng
xong, ông ta cảm thấy vô cùng tức giận!
Ông ấy thậm chí không thể nào hiểu được, mình rốt cuộc là dựa vào điều gì mới
có thể nhẫn nhịn chịu đựng đến tận lúc này mới ra tay!
Richard lại lần nữa bị quăng xuống trên sàn nhà.
"Ầm!"
"Khục... Tại sao phải làm như vậy..."
Richard lại bị giơ lên lần nữa.
"Ầm!"
Richard đã nằm xụi lơ trên mặt đất, có chút mơ hồ không hiểu ngẩng đầu, cậu ta
phát hiện Xiềng Xích Trật Tự trên người mình đã biết mất.
Hô, kết thúc rồi.
"Bốp!"
Lúc này, Richard nghe được âm thanh của roi da, cậu ta trông thấy cha mình
vậy mà lấy ra một sợi roi da, đây là vật biểu tượng cha cậu ta được phát lúc trở
thành Phán Quyết Quan, sau khi cha của cậu ta thăng chức thành Thuật Pháp
Quan vốn cũng không mang theo sợi roi da này trên người.
"A, không, đừng làm như vậy, đừng mà!"
"Bốp!"
"A a a!!!"
"Bốp!"
"A a!!"
"Bốp!"
"A!"
"Ba!"
Tiếng kêu thảm thiết của Richard tiếp tục truyền đến.
"Mẹ, có phải đã đánh hơi ác quá rồi không?"
"Ta biết con đau lòng cho con trai, ta cũng đau lòng cháu trai cháu trai của
mình, nhưng con cần phải biết, lần trước sau khi đánh con trai của mình xong,
có phải tâm trạng của nó đã tốt hơn rất nhiều không?"
"Việc này..."
"Chỉ cần có thể để cho bệnh tình của Eisen chuyển biến tốt đẹp hơn, Richard cứ
chịu một chút đau khổ cũng được, dù sao thì cũng xem như nó đang giúp cha
mình chữa bệnh, đây là việc của người làm con nên tiếp nhận."
"Đừng a! Đừng vậy nữa!"
Tiếng kêu thảm thiết của Richard càng thêm dữ dội