quay vô lăng chuyển hướng, lái xe đi theo hướng bay của đám quạ đen kia.
Sau khi chạy được một khoảng, Karen cảm thấy đội trưởng có lẽ đã xác định
được mục đích của chúng, cho nên cũng đi theo đằng sau bầy quạ đen này nữa
mà tăng tốc độ rồi chạy vượt qua.
Karen ngồi ở vị trí bên cạnh, thỉnh thoảng nhìn về phía ngoài cửa sổ, nhìn đội
trưởng lái đến phía bắc của thành phố, lại chạy ra ngoài vùng ngoại ô, cuối cùng
lại bắt đầu chạy dọc theo một tuyến đường sắc ở phia bắc, sau đó chệch xuống
hướng phía dưới đường sắt, đó là hướng đông bắc.
Tiếp tục chạy dọc theo hướng này, Karen cảm thấy rất nhanh thì có thể chạy đến
bờ biển.
Chất lượng của chiếc xe hộ tống này quả thật rất tốt, rõ ràng nơi này không có
đường, khắp nơi đều là đất đá, nhưng chiếc xe này mặc dù xóc nảy, lại không có
dấu hiệu rớt ra thành từng miếng, động cơ vẫn như cũ duy trì sự chuyển động
mạnh mẽ.
Cũng đúng, mấy chiếc xe khác nếu cắt xén chất lượng thì nhiều lắm cũng chỉ bị
phạt một chút tiền, còn nếu để cho loại xe chuyên dành để hộ tống yếu nhân của
giáo hội xảy ra vấn đề thì sẽ trực tiếp có một vé đi gặp thần.
Sau khi tiếp tục chạy thêm một khoảng thời gian, phía trước xuất hiện một con
đường, con đường này rất kỳ lạ, nó là một con đường cùng, tại phía đầu cuối
đường bên này của nó cũng không nối tiếp với bất cứ con đường nào khác.
Có điều sau khi xe chạy lên trên đường thì quả thật thấy dễ chịu hơn nhiều.
Nhưng phía trước xuất hiện một cái bốt canh, xung quanh hai bên có không ít
thần quan đang đứng.
"Cậu ngồi nghiêm lên một chút." Neo nói.
Cơ thể Karen dựa vào phía sau, cố ý không ngồi thẳng lưng như vậy, đồng thời
hai tay đặt ở trước người, ánh mắt tập trung lại.
Từ bên ngoài mặt nạ cũng chỉ có thể thấy được hai mắt.
Neo thì nhanh chóng ấn còi, sau đó anh ta mang mặt nạ mà rướn người ra ngoài
cửa sổ, càng không ngừng phất tay qua lại.
Đám thần quan ở bốt canh thấy thế, tưởng rằng chiếc xe riêng của vị đại nhân
nào đó đang lái đến, không những không ai dám ra hiệu dừng xe để kiểm tra,
ngược lại chủ động lui về sau rồi nâng thanh chắn lên.
Cứ như vậy, chiếc xe hộ tống này chạy thẳng vào trong.
"Đội trưởng, chúng ta muốn đi đâu uống rượu?"
"Không phải đi uống rượu, uống rượu để một chút nữa mới đi, trước tiên dẫn
cậu đi xem đồ nhắm rượu đã."
"Ừm? Được."
Sau khi chạy vào thêm một quãng, con đường này chạy thông vào một cái sườn
đồi.
Karen vô ý thức đưa tay bắt lấy cái tay nắm trên đầu, anh cảm thấy Neo đang
chuẩn bị làm gì đó.
Hai tay Neo phóng ra hào quang màu đen, lập tức, tay lái cũng tỏa ra ánh sáng,
ngay sau đó, phía ngoài của cả chiếc xe cũng xuất hiện ánh sáng đang chuyển
động, chắc là trận pháp trong xe đã được kích hoạt.
Sau đó, Neo giẫm mạnh xuống chân ga, xe tăng tốc, xông về phía sườn đồi.
"Ông!"
Cái cảnh tượng xe bay vọt lên trời kia cũng không xuất hiện, sau khi lao vào
sườn đồi kia thì Karen cảm giác được ánh sáng bên ngoài đang nhanh chóng
thay đổi, sau đó lập tức phát hiện chiếc xe mình ngồi đang chạy trên một con
đường lớn.
Phía bên phải là biển cả, phía trước là một con đường kéo dài, bên trái, thì còn
có từng chiếc xe ngựa và ô tô đang di chuyển trên mấy con đường khác, tốc độ
của những chiếc xe ngựa kia vậy mà không chậm hơn tốc độ của ô tô, cặp mắt
của những con ngựa đang kéo xe kia tỏa ra ánh sáng màu đỏ, chắc cũng chẳng
phải là ngựa bình thường.
Tóm lại, ở đây toát ra không khí vừa bận rộn lại vừa có vẻ lạnh lẽo, giống như
là một khu căn cứ quân sự.
Neo rẽ xe qua phía bên phải, rời khỏi con đường lộ, sau đó lại chạy thêm một
khoảng trên bãi cát dọc bờ biển, cuối cùng dừng lại trước một bãi đá ngầm rất
cao.
"Xuống xe."
Karen đi theo Neo xuống xe, trông thấy Neo bò lên trên một tảng đá ngầm,
Karen cũng cũng bò lên trên theo.
Rốt cục, hai người đã trèo lên đỉnh cao nhất của dãy đá ngầm, lúc Karen thò đầu
ra, trông thấy bên bờ phía trước xuất hiện một cái hang lớn, độ cao của cửa
hang ngang với tòa nhà mang tính tiêu biểu của Wien, cao ốc Santor.
Lúc này, có một âm thang vang dội truyền ra từ trong cửa hang, dù cho Karen
đứng cách xa như vậy, cũng có thể cảm nhận được sóng âm chấn động lan đến.
Chỉ chốc lát, từ trong cửa hang, xuất hiện một đám quân đội xếp thành đội hình
chỉnh tề mà bước ra, mỗi một tên đều mặc một bộ giáp màu đen, cầm trong tay
một chiếc khiên lớn màu đen, bên hông lại dắt thêm một thanh đao.
Ánh mặt trời chiếu lên trên người của bọn ho, phản xạ ra khí thế khiếp người.
Đằng sau, lại có thêm một đội hình quân cầm cung, trên tay mỗi người đều cầm
theo một cây trường cung, trên lưng vác ba túi mũi tên, mặc dù bộ giáp trên
người của họ cũng là màu đen, nhưng rõ ràng có vẻ mỏng manh hơn rất nhiều.
Tiếp sau đó, thì là những thứ tương tự với máy bắn đá.
Theo sát phía sau, là một đoàn xe ngựa, kiểu dáng rất giống với xe ngựa chiến,
nhưng lại không phải, bởi vì trên mỗi chiếc xe ngựa đều chở đầy từng cái quan
tài chồng chất lên nhau.
Karen nhìn đến mê say, quay đầu nhìn qua thì phát hiện đội trưởng đang cầm
trong tay một cái kính viễn vọng chế từ một miếng kính.