nghĩ đến một việc đó là, nhân viên hai bên trên bàn đàm phán vẫn chưa có ý
định tắt máy, đang tiếp tục cãi nhau.
Sau đó, xe đẩy thức ăn được đưa vào, người phục vụ đem mấy món ăn nhẹ đặt
lên trên bàn của hai bên, đại biểu đàm phán của hai bên lại bắt đầu vừa ăn vừa
cãi nhau.
Vốn dĩ là nước bọt bắn tung tóe từ lúc đầu, biến thành thức ăn thừa trong miệng
va chạm vào nhau;
Thìa và nĩa trong tay, giống như là đao và kiếm, không ngừng vung vẩy về phía
đối diện cách nhau rất xa;
Động tác nhai nuốt đồ ăn cùng với biểu cảm đỏ mặt tía tai, giống như là hai bên
đang nhai xương nuốt thịt lẫn nhau.
Nhưng là, khổ nhất vẫn là nhóm người của Karen, bởi vì không ai đưa đồ ăn
cho bọn họ, với lại ngày hôm nay họ cũng chỉ ăn bữa sáng mà thôi, cho dù bữa
sáng ăn no đến cỡ nào đi nữa cũng không chịu nổi đến ban đêm.
Cho dù cãi nhau có náo nhiệt đến mức nào mà đói bụng thì cũng không có hứng
mà xem tiếp, Karen rõ ràng cảm thấy cảm xúc nôn nóng đến từ hai người phụ
nữ bên cạnh mình.
Thế nhưng cũng không có cách nào, lúc đi xuống thì phát hiện cả tầng này đã bị
phong tỏa, mình không có cách nào gọi người mang đồ ăn lên, càng không có
khả năng tự mình đi xuống lầu tìm đồ ăn.
Chức trách, quy định, nhiệm vụ,... có quá nhiều nhân tố ảnh hưởng, chỉ có thể
dành thời gian ra ngoài để đi vệ sinh.
Chỉ là Karen phát hiện một điều không bình thường, đó chính tần suất đi vệ sinh
của không ít người gần mình tăng cao rất nhiều...
Ngồi phía ngoài tất nhiên không chỉ có tổ ba người của Karen Fanny và Peia,
còn có nhân viên thư ký, hỗ trợ, cung cấp đề nghị, cung cấp tư liệu của hai bên.
Sau khi tàu chở khách bị nổ tung, Derius tự cứu đoàn người của mình lên bờ,
cũng chỉ khoảng mười người, nhưng Pamirez giáo vốn đã có một đoàn đại biểu
sớm đến Thành phố York, lúc này bọn họ cũng được xếp vào một nhóm đại diện
cho đoàn đại biểu.
Nhưng càng kỳ lạ hơn là, tần xuất đi nhà vệ sinh cao thì toàn là đám thần quan
ngồi bên ngoài của Trật Tự Thần Giáo.
Karen đứng người lên, ra hiệu cho Fanny và Peia rằng mình đi vệ sinh.
Phòng vệ sinh ở ngay trong góc phải của phòng hội nghị, chờ đến lúc Karen
bước vào, phát hiện ở cửa phòng vệ sinh có người đang phát bánh mì và sữa bò,
rất nhiều người đang đứng ở chỗ này mà ngấu nghiến ăn, bởi vì ăn xong nhanh
để còn quay trở lại.
Rời khỏi quá lâu cũng có ảnh hưởng không tốt, lỡ khi lúc mình vừa rời đi thì
phía lãnh đạo của đoàn đàm phán bên mình bỗng nhiên có vấn cần mình đưa ra
đáp án lời giải mà mình không có mặt, đây chính là sai sót rất lớn.
Chỉ là, xem tình hình này, những người phát bánh mì và sữa bò này, chắc cũng
nhận biết lẫn nhau.
Nhưng Karen cũng không nhận ra bọn họ, bởi vì Karen là vì chấp hành nhiệm
vụ mới có thể xuất hiện ở đây, cũng không dính dáng gì với đám người này, trên
thực tế, hai bên cũng không cùng mới hệ thống.
Đồ ăn của họ có lẽ cũng có số lượng nhất định, có lẽ chỉ phát cho những người
quen.
Nhưng, Karen vẫn là chuẩn bị đi đến phía trước để hỏi thử.
Đến cùng thì cho dù không phải cùng một cái bộ môn hoặc không cùng một hệ
thống thì cũng đâu phải vấn đề lớn gì?
Mọi người không phải đều là tín đồ của Trật Tự Thần Giáo, tín đồ trên toàn thế
giới là người một nhà!
Vì một chút thể diện và thận trọng mà để mình đói bụng, đây mới là sai lầm, lại
thêm Karen còn phải cân nhắc đến việc chuẩn bị một chút đồ ăn cho hai cái
bụng đang réo của hai cô gái đang ngồi bên cạnh mình.
Nhưng mà, không đợi đến lúc Karen chủ động mở miệng, một cánh tay ở bên
cạnh đưa qua một miếng bánh mì lớn và một bịch sữa bò.
Karen đưa tay tiếp nhận, quay đầu nhìn về phía người kia, thì ra là cháu trai của
Đại Chủ Giáo Đại khu Thành phố York - Leon.
Là anh ta sao?
Trong khoảnh khắc này, Karen cảm thấy có chút lúng túng, nhưng cũng chỉ là
chuyện trong nháy mắt, sau một khắc thì anh ta bắt đầu há to miệng, sau đó
dùng răng mà cắn ra một cái lỗ nhỏ trên bịch sữa bò, sau nó hút một ngụm sữa
để dễ nuốt bánh mì.
"A, ta cũng không biết cậu." Leon nhìn xem Karen mỉm cười nói, "Cậu là người
thuộc bộ môn nào?"
"Tôi là người của Đòn Roi Kỷ Luật."
"A, đội cận vệ của Đòn Roi Kỷ Luật sao?"
Hiển nhiên, Leon cũng rõ ràng quy trình làm việc của Đòn Roi Kỷ Luật.
Lúc này, cũng chỉ có thành viên của đội cận vệ có thể xuất hiện một cách quang
mình chính đại như vậy, những thành viên còn lại chỉ có thể ẩn nấp trong bóng
tối để bảo vệ.
"Ừm, đúng vậy."
"Leon, ta nghe nói người phụ trách nhiệm vụ bảo an lần này, vẫn là tiểu đội của
Neo đấy."
Một tên thần quan trẻ tuổi ở bên cạnh vừa rửa tay vừa nói, từ thần thái nói
chuyện của hắn ta với Leon, có lẽ chức vị cũng không cao, nhưng thân phận,
tuyệt đối cũng không thấp.
Bởi vì những tên thần quan khác sau khi nhận bánh mì và sữa bò từ tay của
Leon đều nói lời cảm ơn trước, không có chủ động nói gì thêm, đứng ở một bên
mà tranh thủ nhai nuốt, một là bởi vì thời gian đang gấp rút, thứ hai là bởi vì tất
cả mọi người đều biết rõ sự chệnh lệch giữa thân phận hai bên.