Đây là một trò lừa đơn giản đến không thể lại đơn giản hơn, nó gần như không
có một chút nỗ lực nào, chỉ là mấy câu, đã phân hóa hai người vốn nên đứng
trên cùng một chiến tuyến mà suy nghĩ trở thành nhìn chằm chằm cảnh giác lẫn
nhau.
Nhưng cái này đồng thời cũng mang ý nghĩa, đối phương trước đó thật sự đã
điều tra được tin tức rất đầy đủ, bởi vì chỉ có thật sự thăm dò rõ ràng trạng thái
quan hệ giữa hai người, mới có thể sử dụng phương thức đơn giản nhất để tạo ra
cục diện phân liệt.
Mặt khác, đối phương đã nói rõ với mình là sẽ ám sát một người, sau đó mình
cũng sẽ tự nhiên mà thuận theo ý nghĩ của hắn mà tiếp tục suy nghĩ, rốt cuộc ai
mới là đối tượng thích hợp để ám sát, sau đó đối phương lựa chọn một con Lôi
Long trưởng thành. Thân phận của Long tộc vào lúc này cũng tự mang theo
hiệu quả điểm mù thị giác, bởi vì chỉ cần Raio hiện ra bản thể, thì việc ám sát
gần như là không thể nào;
Dù sao thì ám sát và vây giết, cũng không phải là hai từ gần nghĩa.
Karen còn cảm thấy, trong kế hoạch ban đầu của đối phương, mình và ngài
Auggie chắc hẳn đã bị bài trừ ở ngoài, bởi vì đối phương thậm chí còn biết,
Raio sẽ mời tiểu thư Dinah nói chuyện riêng.
Điều ngoài ý muốn nho nhỏ phát sinh từ mình…Ở bên phía Auggie giống như
cũng thông qua phương thức riêng của mình, nên đã nhận ra có gì đó không
đúng, kết quả vì để trấn an hai “đứa bé” cảnh giác này, thì cho mỗi đứa một viên
kẹo để các ngươi ngậm trong miệng từ từ nếm thử.
Trong lúc ngậm kẹo, thì cũng không thể mở miệng nói chuyện, tất nhiên cũng
sẽ yên lặng. Giống như sau khi ngài Auggie trả lời Karen nửa câu sau, Karen vô
thức bắt đầu yên lặng quan sát.
Mà cái này, chính là kết quả mong muốn lúc đối phương ném kẹo ra.
Lúc này, ngài Auggie sau một hồi sửng sốt, lập tức xông ra khỏi phòng. Karen
do dự một chút, giơ tay lên ra hiệu Pall và Kevin ở bên kia có thể tự do quyết
định, để bọn chúng mang theo Ashley.
Sau đó, Karen ôm một loại tâm trạng muốn nhảy vào vũng bùn, cũng cùng lao
ra khỏi phòng.
Sau khi lao ra, ngài Auggie đã biến mất. Đương nhiên, cũng có thể giải thích
rằng người biến mất chính là mình.
Khói đen, bay lên từ trước mặt Karen, cái bộ xương kia xuất hiện một lần nữa,
trường bào màu đen trên người hắn từ từ cởi ra, lộ ra xương cốt màu đồng ở bên
trong.
Thì ra sinh vật xương cũng có thể tạo ra "Cảm giác cơ bắp".
"Bộ trưởng Karen, rất xin lỗi, lúc trước chúng ta không có quá nhiều thời gian
để trò chuyện, bây giờ, chúng ta có nhiều thời gian hơn một chút.
Thật ra ta vẫn luôn cảm thấy hứng thú đối với ngài.
Một người trẻ tuổi ưu tú rất thú vị, hành vi của hắn tràn ngập sự nóng tính của
người trẻ tuổi, nhưng bản thân hắn, lại vẫn luôn duy trì sự tỉnh táo và nhẫn nại,
và còn thêm…Thực lực thiên phú bị che giấu dưới những điều này.
Ta hiểu ngài rất rõ, thật đấy, ta cố hết khả năng sưu tập tất cả tư liệu có liên
quan đến ngài, ta biết bên trong chắc hẳn cũng có không ít là giả, nhưng ta vốn
cũng không phải là đến tìm kiếm bí ẩn, mà là đến tìm kiếm mảnh vỡ của tính
cách.
Loại cảm giác này rất kỳ diệu, ngài mang theo mặt nạ và khi ngài không mang
mặt nạ ngài, là hai gương mặt hoàn toàn khác.
Nói thật thì ta không muốn trở mặt với ngài, bởi vì ta cảm thấy sau ba mươi
năm nữa, hội nghị bàn tròn của Trật Tự Thần Giáo, hoặc là vị trí người phụ
trách của một hệ thống lớn tương tự với Đòn Roi Kỷ Luật, ngài ít nhất cũng sẽ
có được một cái."
"Ngươi có lòng tin đối với ta còn hơn cả chính bản thân ta đấy."
"Thật sao? Nhưng ta biết ngài rất có lòng tin, ta thậm chí từng tham gia bài
giảng trong giới dị ma ở thành phố York do hầu nam của ngài tổ chức, mặc dù
hắn ta giảng giải cực kỳ hàm súc, cũng đã lược bỏ bớt, nhưng ta có thể bắt lấy
được một vài điểm rất thú vị.
Ví như, trong lời giảng của hắn tỏa ra sự…Kiêu ngạo tuyệt đối của ngài."
"Ta cực kỳ không thích kiểu điều tra này."
"Như vậy…Lúc kiểm tra sức khỏe trong bệnh viện của Kỵ Sĩ Đoàn thì sao đây,
ha ha." Bộ xương phát ra tiếng cười, "Thật ra ngài cũng vẫn luôn phối hợp điều
tra, không phải sao?"
Karen trầm mặc, yên lặng giơ thanh kiếm Diamance trong tay lên.
"Ngài không nên vội vàng, ta nguyện ý đánh với ngài một chút, không phải là
để quyết định ai sống ai chết, thậm chí không phải là vì một kết quả, mà là ta
cho rằng, ba mươi năm sau, nếu như ta vẫn tồn tại, ta chắc chắn sẽ cảm thấy
kiêu ngạo bởi vì lần giao chiến hôm nay với ngài.
Thật sự thì ngài cũng không cần lo lắng, ví như lo lắng ta đã điều tra ra được gì.
Ta dù sao thì cũng chỉ là một người ngoài cuộc, ta không phải người của Trật
Tự Thần Giáo, nếu thật sự muốn công khai thăm dò bí mật của ngài, chắc chắn
cần phải trở thành người thân cận bên người ngài.
Mà sở dĩ ta có thể phát giác một vài thứ thú vị, đó cũng là bởi vì ta khác biệt với
những cao tầng trong Trật Tự Thần Giáo mang theo thái độ đứng ở trên cao khi
đối xử với ngài, ta là đã phát hiện sự đặc biệt của ngài từ rất sớm.
Đồng thời, ngài có chú ý không, ta vẫn luôn luôn dùng kính ngữ với ngài, đây
không phải là lễ phép, mà là thật lòng ta muốn vậy.
Lúc ta dùng góc nhìn về một nhân vật lớn trong tương lai sẽ vĩ đại hơn ta để
nhìn về phía ngài thì ta mới có thể có được kết quả thật sự, những nhân vật lớn
trong Thần Giáo của ngài bây giờ, là không thể nào dùng loại góc nhìn tương tự
với ta, con người mà, đều sẽ có cảm giác tốt đẹp về bản thân mình.
Mà ta... Không phải người."
"Ngươi đang muốn ám sát Raio?"