sẽ còn thu xác ngươi về để sử dụng!
Mà phần lớn người, lúc còn sống nếu không đủ ưu tú, không có phương diện
nào có thành tích nổi bật, sau khi ngươi chết thì ngay cả tư cách bị thu về sử
dụng đều không có.
Trật Tự Thần Giáo dạy ngươi trung thành với giáo hội, nhưng bản thân lại làm
chuyện chèn ép giáo hội;
Trật Tự Thần Giáo dạy ngươi đi kiến thiết Trật Tự, còn nói cho ngươi, ngươi có
thể sẽ trở thành bụi bặm bám trên trật tự, muốn lau dọn ngươi;
Trật Tự Thần Giáo dạy ngươi đi cúng bái Thần Trật Tự, nhưng lật đi lật lại một
cuốn Ánh Sáng Trật Tự dày vô cùng, dường như chỉ có mỗi một chủ đề: Thế
giới vô Thần, là tốt đẹp dường nào.
Điểm thú vị trong nghiên cứu trước kia của Nguyên Lý Thần Giáo là ở chỗ, một
tông giáo đi ngược nhân tính như vậy, sao nó có thể mời chào tín đồ mà dần dần
phát triển.
Kết luận trong nghiên cứu của Nguyên Lý Thần Giáo đưa ra rằng, trên đời này,
là có một đám người như thế, cho dù tỉ lệ rất ít, nhưng lại thật sự tồn tại; bọn họ
nguyện ý thả xuống tư dục con người, thả xuống sự ảo tưởng và gửi gắm tinh
thần, chỉ vì sáng tạo một Utopia* càng phù hợp với lý tưởng của họ.
* Thuật ngữ chỉ một cộng đồng hoặc xã hội gần lý tưởng hoặc hoàn hảo trên
mọi mặt.
Cho dù là bọn họ không cách nào nhận được bất cứ lợi ích nào từ cái lý tưởng
này, lại không chút cảm thấy mình chịu thiệt thòi; cho dù bọn họ rõ ràng kiếp
này không cách nào nhìn thấy, lại kiên định rằng tương lai tất nhiên sẽ được tạo
ra; bọn họ cam nguyện trở thành một viên đá cuội kết thành bậc thang, để cho
người đến sau giẫm lên cơ thể của họ mà tiếp tục tiến tới.
Cái Thần Giáo này…hấp dẫn thu nạp, một đám tín đồ như vậy.
Cái kết quả nghiên cứu này, trực tiếp để Nguyên Lý Thần Giáo sửa lại phương
châm ngoại giao đối với Trật Tự Thần Giáo lúc ấy còn không phải mạnh mẽ
như bây giờ, tựa như chắc chắn về tiền cảnh phát triển trong tương lai của nó,
chủ động tạo dựng sự cộng tác.
Điều lệ nội bộ của Đòn Roi Kỷ Luật: Cầm roi, vì Trật Tự.
Ở trong Ánh Sáng Trật Tự thì viết một câu rõ ràng: Mục tiêu cuối cùng nhất của
tín đồ Trật Tự, là mang đến trật tự thật sự cho thế giới này.
Câu trên là sự tổng kết trải qua sự nhận thức sâu của các bậc tiền nhân, là chính
xác tuyệt đối, nhưng hậu nhân thường thường sẽ rất khó giải nghĩa ngay lập tức,
cho dù đọc nó lên cũng không thấy phức tạp.
Lúc này, phải xem năng lực của người truyền bá tư tưởng, dù sao, năng lực của
Alfred ở phương diện này, đều vượt xa những nhà giáo dục tư tưởng ăn tương
Wien kia.
Một thần quan từng tình nguyện đi theo Karen tiến vào hang động ô nhiễm kia
được mời ra, kể lại câu chuyện khi đó, thể hiện cảm xúc bản thân, nhưng bài nói
chắc chắn đã trải qua sự trau chuốt, nhất là người tình nguyện kia luôn luôn
dùng một chuỗi cấu trúc song song để thuật lại: Lúc ấy, ngài Trưởng khu … khi
đó, ngài Trưởng khu nói …
Karen rõ ràng, lúc ấy mình chưa hề nói nhiều lời như vậy, nhưng người kể lại
cũng không phải ngụy tạo, bởi vì hắn sẽ tự mình suy diễn, cũng sẽ tự mình dung
nhập vào, hắn cũng không cho rằng trong câu chuyện mà mình kể có thành
phần được ngụy tạo ra.
Tóm lại, Karen được tự trải nghiệm một buổi biểu dương chính bản thân mình,
để anh cảm thấy mình không chết ở trong hang động kia mà còn sống ra ngoài,
là một sự nuối tiếc.
Tuổi trẻ, chức vị cao, thiên phú tốt, trong quả cầu ký ức thuỷ tinh hiện ra rất
nhiều bức ảnh chụp của Karen, đây đều là những bức ảnh do phóng viên chuyên
nghiệp của Tuần Báo Trật Tự chụp Karen, nói như thế nào đây, những điều kiện
khiến cho người khác phải hâm mộ này, nhưng vẫn dứt khoát mà quyết định chủ
động dẫn đội tiến vào hang động ô nhiễm, quả thật lại càng dễ khiến người khác
rung động và đồng cảm.
Cuối cùng, là từng cái đầu người bị lấy ra ngoài, tiến hành trưng bày, đó là đầu
người mà Karen săn bắt lúc ở trên hoang mạc, hàng thật đều ở trong phòng
trưng bày nào đó của cao tầng Thần Giáo, nơi này đều là hàng mô phỏng,
nhưng đủ để lấy giả làm thật, mà sự tích và chiến công cũng không phải giả,
trong mắt người ngoài, Bộ trưởng Karen là dựa vào công tích lần này mà lên
làm Trưởng khu.
Phía dưới mỗi một cái đầu người, còn có những dòng tư liệu, phía trên ghi chú
thân phận chủ nhân của chiếc đầu, dùng biện pháp phóng đại, vốn là những
người trẻ tuổi ưu tú trong Thần Giáo, miêu tả thành giống như là "Thần tử" của
các Thần Giáo lớn kia vậy.
Từng chiếc đầu người, từng dòng giới thiệu, khiến cho không khí lúc này, từng
bước một được đẩy lên cao nhất.
Kết hợp với việc đám người này biết rõ tiếp theo sẽ đến hoang mạc, bọn họ
muốn đi tác chiến với liên quân của các đại Thần Giáo, cảm xúc lập tức trỗi dậy,
một vài người đã được sắp xếp trước trong đám người bắt đầu hô khẩu hiệu lên:
"Vì Trật Tự!"
"Vì Trật Tự!"
"Nghiền nát đêm tối!"
"Đánh vỡ luân hồi!"
Rất nhanh, tiếng hò hét vang vọng cả khu lưu niệm, nếu như phía trước xuất
hiện liên quân của những Thần Giáo kia, đám người này sợ là sẽ nhịn không
được mà trực tiếp xông tới xé nát bọn hắn.
Karen rời khỏi khu lưu niệm trước, lúc đi ra thang máy, nhìn thấy Alfred chờ
mình ở bên ngoài.
"Thiếu gia.”
"Alfred, ngươi làm rất tốt."
"Thuộc hạ thật ra cũng không làm cái gì, chỉ tuân theo chỉ thị của thiếu gia, nói
lại cho bọn họ, tại sao phải đánh trận, đánh trận là vì cái gì. Đồng lòng trên tư
tưởng, như vậy thì việc chỉnh đốn và huấn luyện cuối cùng để chỉ huy ngoài tiền
tuyến, sẽ trở nên càng dễ dàng hơn."
"A, ngươi làm tốt như vậy, nếu ta không thể giành được vị trí Quân đoàn trưởng
thì ta sẽ cảm thấy mình đã phụ sự nỗ lực của ngươi."
"Thiếu gia, ngài tuyệt đối không nên nói như vậy. Nhưng mà, thiếu gia đã suy
nghĩ mình nên tranh giành chức vị này như thế nào chưa?"
"Ngược lại là có, nhưng có chút mạo hiểm, cũng có chút mưu lợi cá nhân, hoặc
là thành công, hoặc là, không có chút khả năng cạnh tranh nào."
"Ngài nói đúng."
"Ta còn chưa nói ý nghĩ của mình, ngươi trực tiếp cho rằng nó là đúng rồi?"
"Bởi vì dưới điều kiện cạnh tranh bình thường, chúng ta không có ưu thế, ngài
muốn giành được vị trí này, cũng chỉ có thể dùng một hướng đi mới, mở một
con đường mới, để có được hiệu quả không ai ngờ tới."
"Ta chỉ là căn cứ vào những lần tiếp xúc với Người Cầm Roi, đánh cược xem ý
nghĩ trong lòng ông ta mà ta suy đoán là thật, hi vọng có thể thành công đi."
Lúc này, Wilker đi tới, cầm trong tay một con quạ.
"Trưởng khu, Đòn Roi Kỷ Luật tổ chức hội nghị lâm thời, chức vị Trưởng khu
trở lên, thời gian vào sáng ngày mai ở chỗ chúng ta, ta cảm thấy rất nhiều nhân
vật lớn vào đêm nay sẽ đến gặp mặt nhau sớm, tiến hành móc nối để bỏ phiếu.”
Karen gật gật đầu,
Cười nói:
"Các ngươi và đám người phía Neo đều làm rất khá; như vậy, tiếp theo, phải
nhìn ta rồi."