cách trong một khoảng thời gian ngắn, những kỵ binh phía dưới và yêu thú bên
cạnh cũng đều không thể ngăn cản ta giết chết hắn."
Chisan nhắc nhở: "Cho dù ngươi giết chết hắn, ngươi cũng không thể nào trốn
thoát khỏi sự truy đuổi của kỵ binh, nơi đây quá gần với doanh trại của Trật Tự,
cách doanh trại của chúng ta quá xa, bên ta cũng không thể nào đến để viện trợ
cho ngươi."
Rachele giơ tay lên, ngắt lời cả hai, nói: "Dùng một cái mạng của chú Ona để
đổi mạng của Karen là đáng giá, nên biết rằng Karen là chỉ huy tối cao của lực
lượng Trật Tự ở phía đối diện."
"Thế nhưng mà tiểu thư Rachele, không phải ngài rất thưởng thức Karen sao?"
Chisan hiển nhiên là có quan hệ khá tốt với vị hộ vệ Hoàng kim này, hắn không
hi vọng bạn của mình cứ như vậy mà hiến tế ở chỗ này.
"Ta có thưởng thức hắn à? Không, ta là thích hắn. Cho nên vừa nghĩ tới ta sẽ
thấy được hắn lần cuối trước khi hắn chết, ta đã rất thỏa mãn và kích động đấy."
Nói xong, Rachele quay người, mở tay ra, ngâm xướng nói:
"Ngọn thương đã định sẵn sẽ mãi mãi chìm trong vòng xoáy vĩnh cữu của tội
lỗi, xin lắng nghe lời kêu gọi của ta, ta ban cho ngươi cơ hội để gột rửa bản
thân, mà ngươi nhất định phải tuân theo sứ mệnh mà ta giao phó!"
Đôi mắt của Rachele, một bên biến thành màu vàng kim, một bên biến thành
màu bạc, khí tức uy nghiêm vận chuyển trên người cô.
Ngay sau đó, hình chiếu của một thanh thương màu đen, toả ra khí tức dơ bẩn từ
từ hiển hiện.
"Chú Ona."
Hộ vệ Hoàng Kim bước lên phía trước, phần giáp trước ngực mở ra, lộ ra lồng
ngực như trơ xương kia.
"Phốc!"
Ngọn Thương Tội Lỗi đâm vào cơ thể Ona, liên kết với linh hồn của hắn.
Sau khi làm xong, Rachele nhắc nhở: "Chú Ona thân yêu, dù sao ngươi cũng
không có ý định còn sống trở về, trước lúc xuất phát thì cũng tiện thể hiến tế
tuổi thọ của ngươi để tăng cường sự chúc phúc của Thần Hoàng Kim lên cơ thể
đi."
"Tuân lệnh, tiểu thư."
Một ngọn lửa màu vàng cháy lên từ trên bộ giáp, từng đường bí văn đặc thù
hiện lên, khí tức linh hồn của hắn vào lúc này đạt đến đỉnh điểm, nhưng tiếp đó
sẽ không ngừng lao dốc.
Chisan mím môi, không dám nói gì nhiều, hắn biết, tính mạng người bạn của
mình đã đang đếm ngược.
Rachele cúi đầu xuống một lần nữa, thông qua kính viễn vọng quan sát Karen,
sau đó khóe miệng lộ ra nụ cười, khua tay nói:
"Lên đi, chú Ona hãy đi hiện thực hoá lòng trung thành của Thần Hoàng Kim
đối với Thần Varax vĩ đại đi!"
Hộ vệ Hoàng kim bắt đầu hòa tan, cơ thể của hắn hoá thành thứ chất lỏng màu
vàng, sau đó nhanh chóng bốc hơi trong không khí.
Chisan rất tiếc rẻ nói: "Ona, là người sở hữu thiên phú ưu tú khó gặp của huyết
mạch Hoàng Kim, ở trong giáo, thực lực của hắn đủ để so sánh với Người Bảo
Vệ của một vài Thánh Địa, cứ như vậy … cứ như vậy…" Rachele khoát tay áo:
"Được rồi, được rồi, ông Chisan, Người Bảo Vệ Thánh Địa có thể chịu nổi mấy
đợt Pháo Ma Tinh chứ? Người Bảo Vệ Thánh Địa ở trên chiến trường cấp bậc
này, lại có thể thay đổi được gì?
Tất cả đều có lời, cũng đáng.
Ta cảm giác đây là chủ ta chúc phúc, để cho ta có thể gặp được Karen ở đây."
"Tiểu thư…"
"Đừng quấy rầy ta, ta muốn yên tĩnh thưởng thức khoảnh khắc cuối cùng của
ngài Karen, a, hình ảnh kia, nhất định cực kỳ thê lương và đẹp đẽ.
"Nghe Philomena nói, toàn bộ dãy núi đều là trận địa phòng ngự của kẻ địch,
công sự phòng ngự trải rộng khắp, ta vốn cho rằng đám chuột Đại Địa Thần
Giáo kia đã rất biết đào hang, không nghĩ tới người của Varax, thế mà càng hiểu
cách xây dựng, meo."
Karen cười nói: "Bọn hắn có một đoàn công binh Hắc Ngân, chuyện này rất
bình thường. Chưa kể, từ trước đến nay Varax đều có liên quan rất lớn đến tiền
tài, người có tiền, không phải đều thích mua bất động sản sao?"
"Bé Karen, cậu nói thật có lý."
"Được, chúng ta có thể về rồi, Connor, chúng ta quay đầu đi."
Cốt Long chuyển mình, chuẩn bị bay trở về.
Đúng lúc này, Kevin bỗng nhiên nhảy xổm một chút, cái đuôi Pall trực tiếp
dựng lên, phía dưới, Bá tước Recar cũng ngồi thẳng người trên lưng ngựa, ánh
mắt Karen cũng híp lại.
Kẻ địch đến, khí tức cường đại, đang nhanh chóng rút ngắn khoảng cách.
Bá tước Recar lập tức ra lệnh, để lại một nửa kỵ binh phòng hộ, tự mình dẫn
theo một nửa kỵ binh chủ động đi chặn đường khí tức kia lại, hắn muốn ngăn
chặn nguy hiểm ở phía ngoài cách thiếu gia nhà mình càng xa càng tốt.
Nhưng mà, khi Bá tước Recar sắp đánh tới luồng khí tức kia, luồng khí tức kia
lại đột nhiên biến mất.
Sắc mặt Bá tước Recar biến đổi, không dám tin mà nhìn về phía sau lưng.
"Gâu!"
"Thần khí! Sức mạnh của Thần khí meo!" Pall cũng kêu lên, "Connor, phòng
ngự, phòng ngự!"
Connor hít sâu một hơi, bên ngoài thân rồng, lập tức xuất hiện một hình chiếu
trắng xoá, nhưng phòng ngự chưa kịp thành hình, luồng khí tức còn đang bị
chặn ở phía ngoài kia nhưng lại lấy tốc độ cực kỳ kinh khủng mà rút ngắn
khoảng cách trong nháy mắt, thẩm thấu vào!
Kevin nhảy tới trước mặt Karen, gầm thét: "Gâu!"
Đánh thắng hay không là vấn đề năng lực, có đứng ở trước hay không là vấn đề
về thái độ, trên phương diện thái độ thì Ranedal hầu hạ hai đời Thần Trật Tự từ
trước đến nay chưa hề bị dao động!
Pall giơ lên hai chân lên, ngâm xướng: "Anh Karen…"
Nhưng mà, tất cả phòng ngự vào lúc này cũng không kịp.
Một làn khói màu vàng ngưng tụ phía trên Karen, một tên võ sĩ mặc Hoàng Kim
giáp trong tay cầm trường thương đâm về phía Karen!
Hình chiếu của ngọn thương hóa thành thứ sắc bén và đáng sợ nhất thế gian,
gào thét lao về phía Karen!
Mà Karen đứng trên lưng rồng, thậm chí không kịp phản ứng chút nào thì đã bị
trường thương xuyên thủng!
"A a a!!!"
Rachele siết chặt hai nắm tay, chuẩn bị nghênh đón thời khắc mà "Thần tượng"
của mình vỡ tan.
Bên cạnh, con mắt của Chisan nhìn chăm chú, cũng không dám bỏ lỡ hình ảnh
lúc này, trong lòng thì cảm khái nói: Ông bạn, ít ra ngươi chết có giá trị.
Nhưng mà, rất nhanh, tiếng hét hưng phấn chói tai của Rachele dừng lại, ánh
mắt của cô ta một nửa đang đau khổ vô cùng còn một nửa thì đang hưng phấn
quá độ, bỗng trở nên rất là vặn vẹo:
"Đám tình báo ngu xuẩn kia, cả đám nên bị đày đi đào kim tệ tập thể!"
Con mắt Chisan lăn ra từ trong hốc mắt, kinh ngạc đến nỗi con mắt rơi xuống
đất.
Ở trên lưng rồng nơi xa xa,
Karen là cũng không hành động, Nhưng ở trong không trung, lại xuất hiện một
cái lỗ đen, từ trong lỗ đen nhô ra một bàn tay khổng lồ trắng nõn thong dài,
vươn và cái ngọn thương kia…
Nắm chặt lấy nó!