bìa.
"Hô..."
Alfred thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, hai tay giao nhau, cúng bái về phía bản bút
ký.
Hôm nay hắn rất dễ chịu.
Đó là sự thông thoái phát tán từ từ sâu trong linh hồn ra phía ngoài, trước hết
tiếp nhận một đợt chấn động rồi lại trải qua một lần gột rửa, cuối cùng thăng
hoa.
Đồng thời, hắn cũng rõ ràng tính nghiêm trọng của sự việc.
Lần cảm ngộ này của thiếu gia tới cực kỳ đột nhiên, mà cấp độ và chiều sâu của
cảm ngộ đều vượt ra khỏi mong đợi rất lớn.
Cho nên, bây giờ nhất định mình phải đi nhanh đến bên cạnh thiếu gia.
Lúc đi ra khỏi toà lâu đài, Alfred trông thấy một đám người dắt một con …
không, là một con chó dắt một đám người đang đi về phía này.
Ngoại trừ Connor với một mái tóc trắng thì những người khác và chó cũng đều
trọc đầu, phản xạ lại ánh trời chiều sáng ngời.
Darien dùng một loại ánh mắt rất khiêu khích mà nhìn về phía Alfred, nhưng
trong mắt Alfred thì chỉ có chó.
Sau khi gật đầu với Kevin thì Alfred lái xe ra khỏi kết giới Bộ kỷ luật.
Hắn cảm nhận được không khí đặc thù đến từ cái quần thể Đảng đầu trọc này,
nhưng hắn cũng không cảm thấy kỳ quái, bởi vì dựa theo kế hoạch mà thiếu gia
an bài, Bern chết rồi, thì cũng nên giải quyết chuyện của Kevin.
Chiếc xe con Pens second-hand dừng lại trước cao ốc giáo vụ, Alfred đi vào,
bước đến trong thang máy, thang máy dừng lại ở tầng dưới của tầng cao nhất,
ngoài cửa thang máy xuất hiện hai tên thần quan:
"Rất xin lỗi, bây giờ Đại chủ giáo miễn tiếp khách."
Alfred không có tức giận, chỉ là khẽ cười, đi ra khỏi thang máy, lặng lẽ chờ đợi,
bởi vì điều này có nghĩa thiếu gia đang được “Bảo vệ”.
Một lát sau, tựa như là phía trên đã được truyền tin đến, thần quan chặn đường
lúc nãy ra hiệu có thể đi lên đi.
Đi lên đến tầng cao nhất, gõ vang cửa phòng làm việc.
"Vào đi."
Là tiếng của Bern.
Đẩy cửa ra, Alfred trông thấy thiếu gia nhà mình ngồi ở trên ghế sa lon, Bern thì
đang ngồi ở phía đối diện.
Tư thế ngồi của hắn rất tự nhiên, nhưng có chút quá truy cầu sự tự nhiên, giống
như là một người mẫu đang ngồi để phác hoạ.
Nhưng mà có thể làm được bước này sau khi biết được thân phận của thiếu gia
thì cũng xem như là rất hiếm thấy, không hổ danh là vị thần quan Trật Tự thuần
tuý thứ nhất mà thiếu gia thức tỉnh.
Karen chỉ chỉ vào Alfred, nói với Bern: "Những chuyện còn lại thì sẽ do Alfred
bàn giao với ngươi, hắn là quản gia của ta."
Bern đứng người lên, hành lễ với Alfred, Alfred thì lại lấy quy cách ngang nhau
để đáp lễ.
"Được, các ngươi trò chuyện đi, ta đi về trước."
"Thiếu gia …"
"Ta muốn ở một mình một lúc."
"Được rồi, thiếu gia, đây là chìa khóa xe."
"Ừm."
Thiếu gia nhà mình là một người nhớ tình cũ, đối với xe như thế, đối người
cũng là như thế, cho nên Alfred vẫn luôn kiên trì lái chiếc xe second-hand kia.
"Thiếu gia, có cần ta sắp xếp người bảo vệ, để…"
"Không cần, có thể tuỳ ý chỉ lần này thôi không?"
"Được rồi, thiếu gia, trong radio xe đã có sẵn mấy bài hát."
"Rất tốt."
Alfred biết trong cái đầu trọc của Darien vẫn đang luôn tính toán cái gì, nhưng
hắn không để ý, hắn cũng không lo sợ đi cạnh tranh với Darien, bởi vì mình và
đối phương vốn cũng không ở trên cùng một đường đua.
Rất nhanh, trong văn phòng chỉ còn lại Alfred và Bern.
Sau khi hai người liếc nhìn nhau thì cực kỳ ăn ý mà một người đi đến sau bàn
làm việc còn một người đứng trước bàn làm việc.
Alfred mở miệng trước nói: "Chúc mừng ngươi."
"Đúng vậy, cảm ơn."
"Ta hi vọng ngươi đã chuẩn bị kỹ càng trước."
"Không sai, đương nhiên là vậy rồi."
Bern mở ngăn kéo ra, bên trong có không gian riêng lưu giữ rất nhiều tài liệu
quý giá.
Hắn không ngừng lấy ra đặt ở ngoài, rất nhanh thì đã chất đầy trên bàn làm việc,
hắn lại tiếp tục bày trên mặt sàn.
Đây là “Tài sản” cả một đời người của một vị sống trong bóng tối, các mối quan
hệ đặc biệt, nhược điểm của kẻ khác, đường dây. Tất cả mọi thứ có thể tưởng
tượng đến thì đều có, những thứ không tưởng tượng nổi thì càng nhiều.
Trong số những thứ này thì có rất nhiều cũng không thuộc về Bern, chỉ là từng
được Bern sử dụng, cho nên, dựa theo điều lệ trong giáo là không thể nào
chuyển giao cho người khác, mà khuôn phép ước thúc bản thân của Bern cũng
sẽ không cho phép hắn làm như thế.
Nhưng Karen là một sự ngoại lệ, Bern làm vậy cũng không có gánh nặng trong
lòng.
Trong một Thần Giáo, ngươi giao đồ lại cho Chủ Thần, ngươi còn cần lo lắng vi
phạm quy định gì đây?
Lúc mọi người gia nhập Thần Giáo cũng đều đã thề đem tất cả dâng hiến cho
chủ.
"Cũng gần đủ rồi, chỉ có như vậy thôi."
Alfred nhìn lướt qua trên bàn và trên sàn, nhẹ gật đầu, nói: "Ngươi không khiến
ta thất vọng, cho dù đã lên bờ nhưng cũng không tự tắm mình sạch sẽ."
"Có tắm một chút, nhưng nghề này của ta chỉ có chết thì mới có thể thật sự sạch
sẽ.”
Alfred hỏi: "Chuyển hóa phải mất bao lâu?"
"Cần có đủ tài nguyên để khởi động lại."
"Tài nguyên không là vấn đề. "
"Vậy thì rất nhanh."
"Còn nếu phát triển thêm một bước thì sao?"
"Chỉ cần có đầy đủ tài nguyên."
"Có thể."
"Chuyển giao cho ai?"
"Đây vốn là sở trường của ngươi, đương nhiên vẫn là do ngươi làm."
Bern nhẹ gật đầu, cảm khái nói:
"Ai có thể nghĩ tới, sau khi chết một lần thì không chỉ không trốn khỏi công
việc lúc trước, còn bị sắp xếp nhiều công việc hơn."
"Ta sẽ hiểu câu nói này của ngươi thành một lời ca ngợi hạnh phúc."
"Đúng vậy, không sai, ta rất hạnh phúc, đây là phúc báo của ta."
"Dựa theo lệ cũ, ta hẳn là phải dẫn ngươi đi trang viên Ellen cho xong quá trình,
nhưng chúng ta tiết kiệm một ít thời gian, hôm nay ta sẽ phân công bàn giao
công việc cụ thể, như vậy thì ngươi có thể dung nhập vào và bắt đầu công việc
sớm hơn."
"Hiệu suất có thể cao như vậy sao?"
"Không có vấn đề, phần lớn sự vụ của thiếu gia, ta đều có quyền quyết định."
"Ta thích cảm giác và không khí như vậy."
"Ngươi cũng có thể hưởng quyền lực tương tự, bởi vì ta dự định đem một vài
hạng mục và kế hoạch mà ta phụ trách giao cho ngươi sắp xếp."
"Vậy còn ngươi, ngươi muốn đi làm cái gì?"
Alfred cúi đầu nhìn về phía quyển Ánh Sáng Trật Tự đặt trên bàn làm việc kia,
Nói:
"Ta muốn viết sách."