"Nếu như Philias là người hầu của Karen mà nói, trùng nguyền rủa không thể ô
uế Ophelia được, nếu vậy thì việc này cũng hợp lý."
"Ừm, ít nhất việc này cũng dễ tiếp nhận hơn so với việc Chân Thần giáng thế."
Lời nguyền rủa năm đó của Philias, trừ phi là Chân Thần giáng thế, nếu không
thì người của tộc Ám Nguyệt sẽ không có bất cứ cơ hội nào có thể tránh khỏi sự
nguyền rủa từ loại côn trùng này.
Wiener đặt tách trà xuống, hai tay khoanh lại đặt ở trước người: "Nhưng bây giờ
lại xuất hiện thêm vấn đề khác, Karen, rốt cuộc có thân phận là gì? Cậu đã từng
tiếp xúc với cậu ta, cậu cảm thấy thế nào?"
"Cậu ta rất cao ngạo."
"Nếu so sánh với Leon thì sao? Đó là cháu trai của Waffron."
"Anh là đang làm nhục Karen, hay là đang đề cao Leon?"
"Đúng vậy nhỉ, Philias là một kẻ kiêu ngạo như thế, người có thể để cho hắn
cam tâm tình nguyện làm việc này đến như vậy, người đó rốt cuộc có khả năng
đến mức nào?"
"Anh, lúc này anh vẫn kiên trì cho rằng có người đứng phía sau Karen sao?"
"Kiên trì hay không kiên trì thì bây giờ đã không có ý nghĩa, từ lúc ta nhìn thấy
trong danh sách của đoàn đại biểu có tên của Karen, có tên của tiểu đội Karen,
ta đã biết rằng việc này không bình thường.
Việc giữa Ophelia và Karen, đã đồn khắp Wien, thậm chí còn có lời lưu truyền
rằng, Ophelia của chúng ta là vừa vuốt bụng vừa đi lên thuyền.
Nhưng kế hoạch ban đầu khi đó là thông gia Ophelia với Leon, mặc dù chỉ là
một kế hoạch, nhưng bên phía Trật Tự Thần Giáo cũng ngầm đồng ý, Đại chủ
giáo thành phố York là Waffron cũng cho phép.
Trên cơ sở tình hình lúc đó, lại xuất hiện lời đồn đại giữa Karen và Ophelia...
Kết quả,
Tiểu đội của Karen thế mà có thể được sắp xếp đi cùng Chủ giáo Waffron đến
Đảo Ám Nguyệt chúng ta, bây giờ bọn họ còn ở trong cùng một khu, đến cùng
là người nào, có thể để cho Đại chủ giáo đại khu Thành phố York phải chịu sự
chèn ép như thế, mà còn không dám nhiều lời?"
"Trừ phi, là có một bàn tay mạnh mẽ can thiệp vào chuyện này, ngay cả thể diện
của Waffron cũng chẳng quan tâm."
"Còn nhớ rõ Pamirez giáo sao?"
"Nhớ kỹ."
"Sự thẩm thấu của Trật Tự đối với Pamirez, đã sớm bắt đầu."
"Anh, ý của anh là, đây là sự thẩm thấu của Trật Tự đối với Đảo Ám Nguyệt
chúng ta sao?"
"Chúng ta cũng không có lựa chọn nào khác, không phải sao? Cho dù ta đập nồi
bán sắt toàn bộ Đảo Ám Nguyệt, cống hiến ra tất cả tài nguyên cho cậu, xem
như quy mô của hạm đội ngoài biển được tăng gấp đôi, cậu dám khai chiến với
một Kỵ Sĩ Đoàn không?"
"Nếu như là ở trên biển..."
"Ừm?"
"Chắc toàn quân của tôi sẽ không bị tiêu diệt hết."
"Ha."
Tafman đứng người lên, nói: "Trật Tự Thần Giáo không những không chiếm
đoạt Pamirez giáo, ngược lại ủng hộ nó phát triển, mặc dù nói loại lời này, rất
làm mất mặt của tổ tiên, nhưng từ một cái cấp độ khác cũng có thể nói rằng, là
từ thời của tổ tiên cho đến nay, đảo Ám Nguyệt chúng ta phát triển từng bước
một đến bây giờ, rốt cục... Cuối cùng cũng đã có tư cách để bị Trật Tự nắm giữ
và khống chế."
"Một cách tự an ủi bản thân rất tuyệt, cũng chẳng có lời nào để phản biện."
"Đối với anh, đối với tôi, đối với đảo Ám Nguyệt mà nói thì chỉ cần người thừa
kế đời tiếp theo là con của Ophelia, vậy thì Đảo Ám Nguyệt vẫn là đảo Ám
Nguyệt."
"Đây chính là vì sao mà ta thích con gái, cậu vĩnh viễn có thể chắc chắn rằng
cháu ngoại của cậu thật sự là cháu ngoại của cậu, nhưng lại không cách nào
chắc chắn được cháu trai của cậu có phải là cháu trai của cậu không."
"Được rồi, anh nên nghỉ ngơi, tôi sẽ tiếp tục gác đêm bảo đảm những con cá
nhỏ kia sẽ không nhảy nhót lên bờ."
"Có cậu gác đêm, ta thấy rất yên tâm."
Tafman đi ra ngoài, lúc vừa bước tới cửa lớn phòng khác, bị Wiener sau lưng
gọi lại:
"Tafman, lúc trước cậu có đề nghị với ta, gọi Ophelia tới để hỏi rõ ràng chi tiết."
"Tôi chỉ là đề nghị mà thôi, trên bản chất, tôi cũng không đồng ý tăng thêm quá
nhiều sự thúc đẩy của trưởng bối trong mối quan hệ của hai đứa trẻ, chúng ta
không tham gia, không đưa tay, trái lại thì cảm giác giữa bọn chúng sẽ càng tốt
hơn.
Nếu để cho Ophelia biết càng nhiều, nếu như bức ép Ophelia nói cho chúng ta
biết một ít bí mật thuộc về Karen, vậy thì giữa Karen và Ophelia thật sự sẽ
không có khả năng.
Bởi vì tôi biết rõ tính cách của Ophelia."
"Ta cũng không phải lo lắng cái này, sở dĩ ta không làm như vậy, là bởi vì ta sợ
Ophelia nói cho ta..."
"Nói cho anh cái gì?"
"Nói cho ta nàng đã uống máu của Karen cho nên mới giải trừ được nguyền
rủa."
Trong nháy mắt, toàn bộ phòng khách, yên tĩnh.
Bầu không khí yên tĩnh này, kéo dài thời gian rất lâu.
Tafman có chút khó khăn mà giơ tay lên, muốn kéo chốt cửa, khi ông ta cuối
cùng để tay ở trên chốt cửa, ông ta hít sâu một hơi, mở miệng nói: "Vậy chúng
ta vừa mới trò chuyện và phân tích nhiều thứ như vậy, còn có ý nghĩa gì nữa?"
Kết quả là, vẫn lại quay về khả năng đáng sợ nhất.
Wiener cầm lấy tách chén, uống toàn bộ nước và bã trà còn sót lại vào trong
miệng, nói:
"Ở trước mặt của Thần, điều gì mới thật sự có ý nghĩa?"
"Tôi muốn... Đến hỏi Ophelia."
"Nhưng cậu cũng không dám."
"Đúng vậy, tôi không dám, cũng giống như lúc dùng trùng nguyên rủa vậy, đáp
án chính xác và sai lầm, đều đại diện cho kết quả hoàn toàn tương phản."
"Cứ im lặng về việc này đi, tất cả mọi việc có liên quan đến Karen, cho dù là
chỉ có khả năng một phần vạn, chúng ta phải đặt cược, đừng đi quấy rầy
Ophelia và Karen, chính như cậu vừa nói lúc này, việc giữa người trẻ tuổi thì cứ
giao cho người trẻ tuổi tự mình đi xử lý.
Bởi vì bất kể chúng ta làm cái gì, đều sẽ khiến quan hệ của bọn chúng trở nên
bết bác.
Tuổi trẻ, cùng lúc cũng là ưu thế của Ophelia."
Tafman nói: "Nhưng Karen cho ta cảm giác, cũng không giống người trẻ tuổi."
Wiener cười,
Nói:
"Vậy thì càng tốt hơn, người đàn ông đã có tuổi nào có thể cự tuyệt một cô gái
trẻ tuổi đáng yêu cơ chứ?"