còn nhiều bóng dáng khác, bóng tối phía dưới xưởng lạp xưởng, đã bị xé toạc.
Đồng thời, không cần phải lo lắng về những thứ như tình hình ô nhiễm nữa, họ
sẽ không thể mặc kệ ô nhiễm bùng phát ở thành phố York đâu.
“Cậu chủ, ngài có sao không?” Alfred bước đến và quan tâm hỏi.
“Tôi không sao, cậu vẫn ổn chứ?”
“Tôi không sao, thưa cậu.”
John chủ động đi tới trước mặt Karen, vươn tay nắm lấy ống quần của Karen:
“Cậu Karen, tôi không đến cô nhi viện, tôi không đi, tôi thật sự không muốn
đi…”
“Không muốn đi, thì đừng đi nữa.”
“Thật sao?”
“Trong nhà đang thiếu một người giúp việc chăm sóc thú cưng.”
“Tôi thích thú cưng nhất, đặc biệt là thú cưng biết nói!”
“Chà”
Karen đưa tay ra xoa đầu John, sau đó đi về phía ông Pavaro đang ngồi trên mặt
đất.
“Cậu thành công rồi” Ông Pavaro nói.
“Là ông và cô Annie đã thành công rồi, nếu không có sự nỗ lực và đánh đổi của
hai người, tôi sẽ không thể nào tìm được chỗ này.
“Annie, em có thể yên tâm ôm lấy thần Mills rồi.”
“Đúng vậy, chắc chắn là như vậy, cô Annie là tín đồ trung thành của thần
Mills.”
“Cậu hồi sinh linh hồn đó, tôi cũng biết thuật hồi sinh, nhưng thuật hồi sinh của
cậu khiến tôi cứ như thấy được kỳ tích.”
“Ông cứ nói đùa, làm sao có nhiều kỳ tích như vậy chứ.”
Cơ thể của tôi vẫn chống cự được sau ô nhiễm vì đã được biến đổi bởi Ranedal.
Nếu nâng Ranedal lên, đây miễn cưỡng được coi như là thần kỳ, nhưng nó
không liên quan gì đến kỳ tích cả.
Ngoài trời đang mưa, việc bạn không bị ướt vì mặc áo mưa, cũng được xem là
kỳ tích sao?
“Làm thế nào mà có được, sự thức tỉnh này?” Ông Pavaro tò mò hỏi.
“Thực ra không khó, không có gì thần kỳ cả.”
“Hả?”
“Những người phụ nữ trong chuồng lợn đó đang phải chịu đựng đau khổ mỗi
ngày, vì vậy linh hồn đó phân tán rải rác trong cơ thể họ, dẫn họ vào những giấc
mơ, và mang lại cho họ sự thoải mái ngắn hạn trong cơn đau đớn và hành hạ mà
người bình thường không thể chịu đựng được.”
Thuật “thức tỉnh” của chúng tôi vốn nhằm vào sức mạnh tinh thần còn sót lại
trong xác chết. Việc tôi làm tập hợp sức mạnh tinh thần vốn đã bị phân tán của
cô ấy mà thôi.
Về bản chất vẫn là" thức tỉnh ‘bình thường’, nhưng qua nhiều hơn một bước mà
thôi."
“Nhưng có bao nhiêu người nghĩ đến được bước này, và bao nhiêu người có thể
làm được" ông Pavaro cảm khái nói.
“Chủ yếu là vì linh hồn mà Zich đã hao phí tâm huyết đào tạo ra, ngay từ đầu đã
có oán hận sâu đậm với hắn, nếu không có lần này, sau này Zich cũng sẽ chết
trong tay đồng tiền.”
Chúng tôi chẳng qua là thực hiện quá trình này sớm hơn một chút.
“Tất nhiên, vẫn là do may mắn hehe.” Karen cười “Khi làm người tốt việc tốt,
may mắn sẽ đến nhiều hơn với mình, đây là điều đương nhiên rồi.”
“Nếu như lần sau…”
Karen lập tức ngắt lời ông Pavaro.
“Nếu như lần sau có một người đàn ông mượn bật lửa của tôi, tôi nhất định sẽ
trả lời thẳng thắn với anh ta rằng hút thuốc lá có hại cho sức khỏe và khuyên
anh ta bỏ thuốc.
Nếu lần sau có người phụ nữ muốn đưa cho tôi một phong bì có viết tay, tôi
nhất định sẽ đốt nó trước mặt cô ấy.
Ông Pavaro à, không có lần sau. Công việc của tôi là bác sĩ tâm thần, không
phải luật sư nhân quyền.
Chậc…
Tôi mới nhớ ra, hình như phòng khám của tôi tối nay đóng cửa rồi?
E là nhân viên đã chạy trốn một nửa,
Quan trọng là, ông chủ cũng chạy rồi.
Ông Pavaro cười nói: “Đúng là lỗ thật, mấy ngày nay tôi làm việc vô ích.”
“Ồ, không đúng, tôi đã ứng trước một tháng lương rồi.”
“Hehe vậy thì chúc mừng ông kiếm được hời rồi.”
“Hehe”
“Karen à, chuyện đã kết thúc rồi.”
“Đúng vậy.”
“Cậu phải hứa với tôi một điều, dùng da mặt của tôi làm bộ mặt nạ.”
“Việc này không vội, có thể về nhà rồi nói sau, đợi rạng sáng tôi sẽ lái xe đưa
ông đến nhà tang lễ gặp lại người thân.
“Sau này bọn họ sẽ có cậu chăm sóc, tôi rất yên tâm, cảm ơn cậu.”
"Meo! meo! meo!"
Karen bị thu hút bởi tiếng mèo kêu, lúc này mới nhận ra Pall vẫn đang ở trên
cây, tay ôm một cành cây cao.
Karen đến dưới gốc cây, ngước lên nhìn, hỏi: “Cô vẫn chưa xuống à?”
Pall hét lên: “Ta không thể xuống được, chết tiệt, linh hồn đó chắc là cố ý nhắm
vào ta!”
“Cô ấy nhằm vào một con mèo như cô làm gì?"
“Haiz, đó là bởi vì cậu không hiểu phụ nữ."
Karen thở dài và nói, “Vậy cô vẫn tiếp tục đợi đến lúc mặt trời mọc?”
“Ta đã nói là ta không xuống được rồi mà, không xuống được!”
“Cô không biết leo cây?”
“Không biết.”
“Là một con mèo đã sống hơn 100 năm, vậy mà vẫn chưa học được cách leo
cây?”
“Leo cây là việc mèo hoang mới cần phải biết, ta không biết, không phải rất
bình thường sao?”
“Được rồi, cô bỏ chân ra, tôi sẽ bắt lấy cô.”
“Được, bắt lấy đi, Karen.”
Pall bỏ chân ra, rơi xuống, Karen đưa tay ra ôm lấy nó. ’
Kevin đến gần, bảo Karen đặt Pall lên lưng.
“Con chó ngu ngốc, về nhà phải dạy ta leo cây đấy.”
“…….” Kevin.
“Cậu chủ.” Alfred chép miệng với Karen.
Karen nhìn vào vị trí của ông Pavaro và thấy rằng ông Pavaro, người đang quỳ
trên mặt đất, đang dùng móng tay xé rách khuôn mặt của mình.
“Tôi không vội như vậy” Karen bước đến nói.
Ông Pavaro nói “Người vội luôn là tôi, không phải cậu.”
Karen đứng ở đây, nhìn ông Pavaro dùng móng tay xé da mình từng chút một.
Sau đó,
Ông Pavaro đối mặt với Karen, hai tay ôm lấy da mặt của mình:
Cảm ơn cậu vì đã củng cố lại niềm tin và cho tôi thấy ánh sáng của trật tự thực
sự."
“Ánh sáng của trật tự luôn ở bên cậu, nhưng tôi thật lòng không muốn nhìn thấy
nó nữa, quá mệt mỏi cũng quá nguy hiểm;
Cậu từng đến sân thượng của nhà tôi chưa, đằng kia có phòng phơi nắng, tôi rất
hài lòng khi phơi nắng ở đó, lát nữa về nhà, tôi sẽ dẫn cậu đi phơi nắng.”
Khi đang nói, Karen vươn tay ra và nhận lấy miếng da mặt từ bàn tay đang nâng
lên của ông ;
Cầm da mặt lên rồi,
Nhưng ông Pavaro vẫn giữ nguyên tư thế giơ tay lên không nhúc nhích.
Ông ấy chết rồi.