Molly, bọn họ mỗi người từng một lần hoặc nhiều lần cho rằng mình là Tà
Thần.
Cũng chỉ có một mình Dis vẫn luôn rõ ràng rằng mình không phải.
Do dự một chút, mặc dù Karen cảm thấy mình chip đánh bạc của mình trong
vòng này đã đủ, nhưng anh cũng không ngại mà tăng lượng chip lên thêm một
chút:
"Tôi không phải là Tà Thần, mặc dù tôi không biết tình huống của đội trưởng
ngài là như thế nào, nhưng tôi rất rõ ràng, tôi không phải Tà Thần, tôi cũng sẽ
không bị Tà Thần mê hoặc, tôi chính là tôi, và cũng chỉ là tôi."
"Vậy cơ thể của cậu?"
"Cơ thể cũng chỉ bị Tà Thần cải tạo mà thôi, cho nên tôi có thể không sợ sự ảnh
hưởng của phần lớn ô uế, bởi vì có lẽ chính bản thân tôi, đã là nguồn ô uế lớn
nhất."
"Sao có thể làm được như vậy?"
"Lúc còn bé hơi nghịch ngơm, ngã xuống từ trên lầu, cứ như vậy thôi."
Neo ngửa cổ ra sau cười nói: "Có vẻ bây giờ lại đến phiên ta rồi."
"Đúng vậy, đội trưởng."
"Bắt đầu từ đâu đây nhỉ? Được rồi, cậu cứ hỏi đi, ta sẽ trả lời."
"Cái “nó” kia trong người của ngài là ai?"
"Trước khi trả lời câu hỏi này của cậu, ta muốn biết, đáp án mà cậu suy đoán
trước đây là gì?"
"Trước đó tôi vẫn cảm thấy, đội trưởng ngài là cường giả nội ứng của tàn dư
Ánh Sáng đang ẩn nấp bên trong Trật Tự Thần Giáo."
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó, tôi bắt đầu hoài nghi, sự lạc lối của đội trưởng, là một sự lẫn lộn của
bản thân ngài về thân phận của mình, bởi vì người đang đeo mặt nạ, rất dễ chịu
sự ảnh hưởng của tấm mặt nạ mà mình đang đeo."
"Bây giờ thì thế nào?"
"Bây giờ... Thật ra lúc tư vấn tâm lý trong quán cà phê trước đó, tôi đã biết mọi
sự suy đoán của tôi từ trước đều sai, lúc vừa mới bắt đầu đã sai, cho đến khi
ngài tháo tấm mặt nạ đang đeo xuống, tôi cảm thấy tôi có thể không cần đoán
nữa, tôi muốn nhận được đáp án từ chính miệng đội trưởng."
"Ta chính là Neo." Neo nhìn xem Karen mà cười nói, "Giống như sự hình dung
mà cậu dành cho chính mình lúc nãy, ta chỉ là ta mà thôi, ít nhất, bây giờ là như
thế, nhưng sau này ta cũng không dám hứa chắn chắn."
"Cho nên, “nó” trên người của đội trưởng, thật ra mới là kẻ đến từ bên ngoài?"
"Đúng vậy, cậu có biết đến vùng biển Grant không?"
"Hình như nằm ở phía bắc của Wien, khoảng cách từ Wien cũng không quá xa."
"Mười năm trước... Cụ thể là mười một năm trước, ta vẫn là một đội viên trong
tiểu đội Đòn Roi Kỷ Luật, khi đi theo đội ngũ tiến về vùng biển Grand để chấp
hành một nhiệm vụ, chúng ta dùng tàu để đuổi theo mục tiêu, kết quả là trong
vùng biển kia xuất hiện một cái Hải Nhãn."
Neo dùng ngón tay quay vài vòng theo kim đồng hồ trước mặt, Karen hiểu
được, thứ đó cũng giống như vòng xoáy nước ở trên biển.
"Tàu của chúng ta bị Hải nhãn hút vào trong, ta cố sức muốn tránh thoát, mặc
dù rời khỏi tàu, cũng gượng mình rời khỏi đó một khoảng xa, nhưng cuối cùng
vẫn bởi vì năng lượng linh tính đã tiêu hao hết khiến ta không còn cách nào để
chống lại lực hút của nó, ta đã hôn mê đi.
Chờ đến lúc ta tỉnh lại, ta phát hiện mình đang ở trong một hang động dưới đáy
biển, cái hang động đó cũng không phải rất lớn, bởi vì bên trong có sự chênh
lệch về góc cong, cho nên chỗ của ta cũng không có nước biển tràn vào, nhưng
ta muốn ra ngoài cũng rất khó khăn, trên người ta lúc đó không những bị thương
mà còn vô cùng mệt mỏi.
Vật dụng vốn được mang theo người trong lúc làm nhiệm vụ, ví như dược phẩm
chữa thương và đồ ăn bổ sung thể lực đều đã chìm vào trong biển cả.
Ta phát hiện bốn phía xung quanh ta, có một loại sinh vật giống như tảo biển
vậy, mặc dù nó là màu đen.
Lúc ấy ta cũng không lo được nhiều, bắt đầu ăn những thứ tảo biển này, bọn
chúng quả thật cho ta cảm giác chắc bụng, nhưng rất nhanh, ta đã phát hiện ra
mình sai rồi, thứ ta ăn không chỉ có tảo biển, mà chắc hẳn là cả trứng của một
số loại côn trùng, bọn chúng bắt đầu sinh trưởng bên trong cơ thể ta.
Ta có thể cảm giác cơ thể của mình chỉ trong nửa ngày đã không ngừng gầy gò
hơn, bọn chúng đang dùng năng lượng trong cơ thể ta để giúp chúng sinh
trưởng, ta bị chúng ký sinh.
Bây giờ suy nghĩ lại một chút, đó là bởi vì lúc đó ta thiếu kiến thức, những tảo
biển ta ăn vào không chỉ dành cho bọn côn trùng kia, còn làm cho cơ thể vốn đã
bị thương của mình càng thêm suy nhược.
Có điều dục vọng sống của ta lúc đó rất mạnh, không, là dục vọng sống của ta
vẫn luôn luôn mạnh mẽ, có lẽ đây cũng là nguyên nhân vì sao dù bây giờ có bất
cứ việc gì, ta đều sẽ theo thói quen mà cố gắng tiếp tục sống.
Ta bắt đầu ở lục soát trong cái hang động vốn cũng không quá lớn kia, ta hi
vọng tìm tới không phải là những thứ màu đen giống như tảo biển kia, lúc ấy ta
quả thật rất đói, cả đời này của ta đều chưa từng cảm thấy đói đến như vậy.
Sau đó, trong một khe hở của dãy đá ngầm, tìm được một bộ thi thể."