ngươi, để ngươi trở thành một con chó què!"
Pall rất tức giận mà ra tối hậu thư với Kevin.
Kevin nhìn về phía Pall, khế ước cộng sinh của Pall biến mất, cô cực kỳ bối rối,
cô không biết vì cái gì, vì cái gì trên thế giới này, vậy mà lại có sức mạnh có thể
xóa đi khế ước cộng sinh?
Nhưng Kevin rất rõ ràng, bởi vì trên thế giới này, ai lại có tư cách để ký kết khế
ước cộng sinh cùng với Thần đây?
Connor ngồi ở kia, không nói lời nào, theo lý thuyết, khế ước chủ tớ biến mất,
cô cùng Karen càng ngang hàng, nhưng trong lòng lại có một loại cảm giác mất
mát.
Connor mơ hồ cảm giác được, chủ nhân của bộ quần áo mình đang mặc, có lẽ là
đã xảy ra chuyện gì.
"Ai … "
Kevin phát ra một tiếng thở dài.
"Con chó ngu…"
Pall kéo dài giọng điệu, đồng thời, bàn chân mèo tạo ra một quả cầu lửa.
Kevin hé miệng, nó vốn muốn nói, nó cảm thấy lúc này nó phải nói, nhưng nhìn
thấy Pall, nó mềm lòng.
Bởi vì nó biết Pall sẽ rất đau lòng, nó không muốn sau khi Pall mất đi Karen,
cũng đánh mất chính mình.
Mặc dù nghĩ như vậy có thể sẽ ra vẻ mình có chút tự luyến, nhưng nhiều lúc, nó
cũng biết đặt mình ở vị trí cần thiết.
Pall nghe Kevin giảng giải, mắt mèo dần trừng lớn, đợi đến sau khi nghe xong,
quả cầu lửa cũng tiêu tán, ngược lại nhào tới trên người Kevin mà điên cuồng
cào cấu, cào ra từng vết cào dài.
"Ngươi tại sao phải gạt cậu ấy, ngươi biết rất rõ ràng, ngươi biết rất rõ ràng có
thể sẽ xảy ra chuyện như vậy, ngươi vì cái gì không nói cho Karen, ngươi là cố
ý đúng không đúng, con chó ngu, ngươi là cố ý đúng hay không!
Ngươi cố ý không nói cho Karen, chính là vì chờ đợi Thần Trật Tự của ngươi
trở về, con chó xấu xa, chó chết!"
Kevin không có chống cự, cũng không có tránh né, nó chỉ là dùng ánh mắt bình
tĩnh nhìn Pall, mặc cho Pall cào nó rướm máu.
"Gâu."
Rốt cục, Pall ngừng lại, lẩm bẩm nói: "Đúng vậy, ngươi nói không sai cho dù
ngươi không nói, nhưng bản thân Karen cũng biết, cậu ấy biết mình không thể
vào đó, nhưng cậu ấy vẫn sẽ đi."
Pall cuộn mình giống như là một quả cầu lông.
"Dis, ta có lỗi với ngươi, ta không chăm sóc tốt cho Karen.
Eunice, ta có lỗi với cháu, ta không thể chăm sóc tốt vị hôn phu của cháu.
A, ô ô ô … Karen của ta, Karen của ta, meo meo, Karen!!!"
Connor bước lên trước, do dự một chút, vẫn đưa tay ôm lấy Pall. Cô bé cũng
không hiểu làm sao để an ủi người khác, nhưng cô cảm thấy mình vẫn là cần
mở miệng nói chút gì đó, để trong lòng con mèo này cảm thấy dễ chịu hơn một
chút, cho nên Connor mở miệng hỏi:
"Karen, chết rồi à?"
Con mèo đang lúc nức nở bỗng nhiên sững người lại.
Kevin: "Gâu gâu." (Khi thời điểm ý niệm của Thần buông xuống, Karen cũng
không còn tồn tại.)
"Vì cái gì đây?" Connor hỏi.
"Gâu." (bởi vì không cách nào đối kháng lại Thần.)
Connor đưa tay chỉ về phía Kevin.
Kevin: "..."
Connor lắc đầu, nói: "Từ lần đầu tiên nghe được cái từ Thần này, ta đã cảm thấy
buồn nôn, cho nên, ta không biết cái thứ buồn nôn này, có cái gì mà không dám
đối kháng."
Lập tức, Connor lại nói thêm một câu: "Ngay cả việc tắm rửa ta cũng có thể đối
kháng."
Kevin lắc đầu, ánh mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ lần nữa, hình ảnh trong đoạn
ký ức kia lại hiện ra.
Thần Trật Tự san bằng Nơi chôn cất của Thần, lúc trở ra, vị Thần đánh đâu
thắng đó, bị trọng thương.
Mình phụng mệnh tiến hành trục xuất Nơi chôn cất của Thần.
Trong lúc này, còn có một đoạn nhạc dạo ngắn ngủi.
Thần Trật Tự nói: "Ăn no rồi."
…
Nước biển tanh hôi, đã dần dần thấy đáy.
Đứa bé trai cổ đỏ trên mặt lộ vẻ tuyệt vọng, rốt cục, khi cơ thể của nó đã không
còn nước biển vận chuyển, cả người nó rủ xuống, khi tiến vào bên trong miệng
của bức tượng, nó bắt đầu phân liệt, cuối cùng, hóa thành vô số điểm sáng óng
ánh, bị hút vào trong.
Karen vẫn duy trì tư thế quỳ sát phía trên bàn tay, mà lúc này, bàn tay bắt đầu
càng nghiêng dốc hơn, cơ thể của Karen, cũng bắt đầu từ từ trượt xuống.
Phải kết thúc rồi sao.
Đây là một sự tuyệt vọng như có một ngọn núi đè nén trên người.
Không có cái gì là sức mạnh của hồi ức, không có cảnh tượng nhớ đến ai, có lỗi
với ai, đã phụ lòng ai.
Những thứ kia, vào lúc này cũng đã trở nên quá xa xỉ, ý thức của Karen, có lẽ
chỉ còn giới hạn trong việc lắng nghe tiếng hít thở của bản thân mình và cái
người có tư thế tương tự ở trong tấm gương mà mình phát giác ra.
Ta muốn kết thúc … muốn kết thúc triệt để.
Ta rất không muốn kết thúc như thế này, nhưng ta không thể ra sức.
Ngươi ở phía đối diện… cũng giống như vậy nhỉ?
Chúng ta đều từng phản kháng, chúng ta đều từng giãy dụa, chúng ta đều từng
cố gắng, nhưng chúng ta … đều gặp kết cục giống nhau.
Chúng ta thua.
Ở trước mặt nó, chúng ta đều không có cơ hội để thắng, cho dù là một chút xíu.
Cơ thể, đang dần dần trượt xuống, Karen đã trượt đến rìa bàn tay, chỉ cần rời đi
bàn tay, sẽ rơi vào bên trong miệng nó.
Ngày thường, khi ngẫu nhiên đối mặt với bữa ăn, nó đều sẽ phát cuồng khó
khống chế, lần này, sau khi nó nuốt chửng ô nhiễm Thần tính, đã triệt để mất
kiểm soát.
Nó mới là chủ yếu, mà mình, vẫn luôn là thứ phụ thuộc, không, là một sự
vướng víu nho nhỏ không chút ý nghĩa.
Là do mình mù quáng tự tin, cho bản thân một sự ảo tưởng giả tạo, để cho mình
nghĩ lầm mình thật sự có thể chống cự tất cả, nhưng trên thực tế cái mình gọi là
đứng thẳng chỉ đơn giản là được xây dựng trên cơ sở nó còn đang ngủ say.
Mình chính là… một thằng hề tự cho mình là đúng, kết quả chỉ là đang tự chọc
mình cười
Ha ha.
"Hô …hô …hô …"
Karen đã có thể đếm ngược tiếng hít thở của mình, anh thậm chí đang suy đoán,
trong hơi thở tiếp theo nào đó, mình sẽ triệt để trượt xuống, sau đó triệt để chôn
vùi.
Cơ thể này, linh hồn này, thức tỉnh một tồn tại khác, Thần ở phía trên quy tắc
của Trật Tự, khôi phục lại một lần nữa.
Nó không phải Thần Trật Tự đời trước, nó là Thần Trật Tự thuần túy nhất.
Có thể là bởi vì góc chếch xuống, cho nên, Karen đang quỳ rạp dưới đất, trông
thấy phía dưới mình xuất hiện một cái bóng, là từ mặt khác của tấm gương phản
chiếu ra.
Quả thật vị ở bên phía kia của tấm gương, cũng đang quỳ.
Một chút khúc mắc cuối cùng trong lòng Karen, cũng hoàn toàn tiêu tán, bởi vì
anh xác nhận:
Thì ra, ngươi và ta cuối cùng vẫn giống nhau.
Rốt cục,
Bàn tay khổng lồ cuối cùng dựng thẳng đứng lên, muốn đứa một miếng đồ ăn
cuối cùng vào trong miệng.
Hai chân Karen đã rời khỏi bàn tay, ở giữa không trung;
Sau hai chân, cơ thể Karen, cũng rời khỏi bàn tay.
Thế nhưng là, nhưng vào lúc này, Karen bỗng nhiên trông thấy cái bóng phía
dưới mình, hành động.
Hắn vốn đang nằm trên mặt đất mà nghỉ ngơi, giống như là ngủ gật,
Hắn bắt đầu xoay người,
Hắn bắt đầu bò lên,
Hắn ngồi dậy,
Hắn đứng lên,
Hắn thậm chí, rất là thoải mái mà quay người rời đi.
"Hô hô hô hô!"
Hô hấp của Karen lúc này nhanh hơn, ánh mắt của anh lập tức trừng lớn, ý thức
vốn dĩ yếu ớt đến mức không thể tìm thấy, lúc này tràn ngập giận dự.
Thì ra tất cả đều là mong muốn đơn phương của mình.
Tên kia ở phía đối diện tấm gương, hắn khi xưa, cũng không có quỳ mọp
xuống, hắn đứng lên!
Chuyện mà ngươi có thể làm được,
Dựa vào cái gì mà không làm được!!!
Còn nữa, vừa mới nãy ngươi cùng ta quỳ lâu như vậy, rốt cuộc là có ý gì!
"Ông!"
Hai tay Karen bắt chặt lấy phần rìa cuối cùng của bàn tay khổng lồ, anh vậy mà
không rơi xuống.
Karen vào lúc này biểu lộ sự bất mãn và hận thù dữ dội với vị kia, anh như nổi
điên mà mắng:
"Thần Trật Tự do gái điếm nuôi lớn, con mẹ nó, ngươi chơi ta!"