chuôi kiếm hất lên phía trước, mũi kiếm và mũi thương nhanh chóng va chạm
giữa không trung, tiếng va chạm chói tai truyền đến.
Ngay sau đó, Karen sử dụng lên người của mình thuật pháp hệ tăng cường cơ
thể ba lần, để gia tăng tốc độ và sức mạnh của bản thân lên thêm một bậc,
những thuật pháp này lúc trước bởi vì sự có mặt của Lưỡi Đao Ám Nguyệt và
Áo Giáp Hải Thần cho nên chúng cũng không có cơ hội để xuất hiện.
Nhưng bây giờ, sau khi được gia tăng, thể chất của Karen được tăng lên một cấp
độ rất khả quan.
Mà trong tầm mắt của Levin, tốc độ và sức mạnh của Karen được tăng lên vẫn
chỉ là thứ yếu, thứ chủ yếu đó là kỹ thuật sử dụng đại kiếm và kinh nghiệm
chiến đấu của đối phương!
Cậu ta vừa nãy là đang diễn!
Mình bị tên học sinh này đùa nghịch!
Sau pha giao chiến nhanh chóng vừa này, Levin lựa chọn lùi hẳn về phía sau,
sức mạnh bây giờ của ông ta không cho phép mình tấn công liên tục, mà Karen
thì lựa chọn vào thời điểm này lao đến, không cho ông ta cơ hội để lấy hơi.
Đại kiếm lần lượt vung lên, mỗi lần đều dựa vào trên một tiết tấu ổn định,
Karen lấy thế công ổn định làm chủ, không có ý nghĩ muốn mạo hiểm một chút
nào.
“Sức mạnh” của đối phương thua mình rất nhiều, nhưng kinh nghiệm và nhận
thức của đối phương cao hơn mình, nhưng mình cũng không phải đã thất bại,
cho nên đối phương muốn thắng, chỉ có thể dựa vào việc mạo hiểm tìm sơ hở,
mình muốn thắng, thì tốt nhất là không đặt bản thân vào tình huống nguy hiểm.
Sau đó, dưới sự quan sát của mọi người, thầy giáo Levin tấn công ngay từ đâu,
bắt đầu bị Karen từng bước từng bước ép lùi về sau.
Nhiều lần Levin áp dụng thế tấn công kết hợp với trận pháp để tạo nên hiệu quả,
đều để mọi người đang quan sát cuộc chiến phía dưới tán thưởng trong lòng,
nhưng mặc cho Levin phát huy tốt như thế nào thì Karen vẫn như cũ nắm giữ
lấy cuộc chiến một cách vững vàng
Đợi đến khi bào mòn triệt để ý đồ của đối phương, Karen bắt đầu tiến hành tăng
sức tấn công, dùng phương thức so sức mạnh, tạo áp lực từng bước từng bước
một.
Hai bên giao đấu dần dần trở nên rất đơn giản, Karen lao lên trước, Levin ngăn
cản, sau khi trao đổi chiêu thức hai ba lần, Levin lui lại, Karen lại lao lên trước,
Levin lại đón đỡ, tuần hoàn qua lại.
Nhìn như cuộc chiến có vẻ như cân bằng, nhưng sau nhiều lần tạo áp lực, cuối
cùng sẽ khiến cho hiệu quả gia tăng.
Một màn tương tự đã từng xuất hiện trong cuộc giao đấu giữa đội trưởng và
Ophelia trên Đảo Rắn, đội trưởng dùng loại phương pháp này để đánh cho
Ophelia tới nỗi nhắm mắt đầu hàng.
Levin đương nhiên sẽ không đầu hàng, bởi vì ông ấy muốn giữ danh dự;
Levin cũng sẽ không lựa chọn gia tăng cấp độ sức mạnh lên, bởi vì ông ấy
muốn giữ danh dự;
Levin sẽ càng không chủ động mở miệng cầu xin tha thứ, ra hiệu Karen tạm
dừng tấn công, bởi vì ông ấy muốn giữ danh dự.
Mặc dù ông ta không phải một thầy giáo tốt, nhưng đúng là một vị kỵ sĩ thực
thụ.
Cuối cùng, sau khi gia tăng sức mạnh đến cấp độ nhất định:
"Ầm!"
Trường thương trong tay Levin bị đại kiếm trong tay Karen đập bay ra ngoài.
Levin đã mất đi vũ khí cũng không có lựa chọn bỏ cuộc, cơ thể ông nhanh
chóng xảy ra biến đổi, ảnh ảo của một con báo đen hiện ra ở sau lưng.
Tay trái Karen mở ra rồi hất lên, trong chốc lát, bốn phía xung quanh xuất hiện
mấy chục sợi Xiềng Xích Trật Tự trực tiếp trói chặt con báo này.
Hiển nhiên, Karen đã sớm chuẩn bị kỹ càng, anh biết rõ loại người này rất đáng
sợ, dù là đã áp chế sức mạnh xuống cấp bậc của thần bộc, nhưng biện pháp và
năng lực của bọn họ thật sự rất phong phú.
Nếu nói về lúc nào thích hợp nhất để lật bàn?
Đó là thời điểm mình nghĩ bản thân đã thắng chắc.
Karen cực kỳ mẫn cảm với điều này, bởi vì anh cũng thường thích dùng loại
phương thức này.
Đại kiếm vung tới, trực tiếp đập lên trên vai của Levin, phòng ngự trên người
Levin bị phá tan, cả người ngã rầm trên mặt đất.
Karen giơ lên đại kiếm, đâm xuống dưới.
Levin không có động tĩnh, mãi cho đến khi lưỡi của thanh đại kiếm đâm sâu vào
trong viên gạch sát bên mặt ông ta, đâm xuống sàn rất sâu.
Karen buông tay đang nắm chuôi kiếm, lui lại ba bước, hành lễ nói:
"Thật có lỗi, thưa thầy."
Levin từ từ đứng người lên, vỗ vỗ bụi đất trên bờ vai, nửa bên mặt phải của ông
ta đã bị luồng khí đâm xuống của thanh đại kiếm tác động, một bên răng đã
lung lay, nhưng trong ánh mắt nhìn về Karen, không tức giận chút nào.
Levin duỗi tay ra, chỉ vào Karen, giống như là muốn nói gì, lại không thể tìm
được từ phù hợp, cho nên chỉ có thể quay người nhìn về phía các học viên khác,
mở miệng nói:
"Đều nghe cho kỹ, học tập cậu ta!
Nhớ kỹ, tinh thần của kỵ sĩ, là dùng để thúc đẩy linh hồn của mình, mà không
phải dùng để thúc đẩy hành vi của mình trên chiến trường.
Cậu ta diễn rất tốt, gạt được ta, cũng đã đánh ngã ta.
Loại người như cậu ta, là đối thủ không muốn gặp phải nhất ở trên chiến trường.
Nhưng cùng lúc,
Các ngươi sẽ rất hi vọng ở bên cạnh mình, có đồng đội như cậu ta!
Đều đã nghe hiểu chưa!"
Tất cả học viên đứng phía dưới đồng thanh kêu lên nói:
"Vâng, thưa thầy"
Levin thua thẳng thắng như vậy, Karen cũng không thể không mở miệng mà
nói: "Mọi người, hôm nay việc ở trên lớp, không nên truyền ra bên ngoài, thầy
ấy là đang vì dạy dỗ cho chúng ta, chúng ta cần phải biết ơn."
"Không cần thiết như vậy, thua thì là thua." Levin khoát tay nói.
Karen mở miệng nói: "Không, chúng ta cần chịu trách nhiệm về danh dự của
ngài, như vậy thì chúng ta sau này, và đám người trẻ tuổi thế hệ sau của chúng
ta, mới có thể được dạy bảo tốt hơn."
Muri mở miệng nói: "Đều nghe rõ chưa!"
Toàn bộ thành viên của tiểu đội Muri và tiểu đội Karen đều cùng kêu lên nói:
"Vâng, đội trưởng!"
Trong lòng Levin, thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, răng cũng không còn đau như
vậy.
...
"Ha ha ha ha ha!"
"Không được, ta cười chết mất, ta cười chết mất, ha ha ha ha!"
"Mẹ nó! Quả thực muốn làm cho ta cười đến tắt hơi, ha ha!"
Một đám lão già đang ngồi ở trước một chiếc gương cười nghiêng ngả, trong
gương đang chiếu ra cảnh tượng của sân tập, Piro cũng ngồi ở trong đám người
này, trận pháp quan sát này là do ông ta tiện tay bố trí vào hôm qua.
Lúc này, Piro vừa cười vừa ngoắc tay nói:
"Ha ha, nhanh, nhanh truyền xuống, Phó đoàn trưởng Levin của chúng ta bị một
tên thần bộc đánh nằm trên đất."