Levin nở nụ cười,
"Karen, thần bộc, ta sẽ sử dụng sức mạnh của cấp một, chắc chắn sẽ không thay
đổi."
Nghe nói như thế, Karen yên tâm.
Đám người phía dưới cũng mong đợi.
Ánh mắt Levin đảo qua toàn sân, tiếp tục nói: "Các ngươi thật sự cho rằng, sức
mạnh của cấp một chỉ yếu như vậy sao? Có nhiều thứ, không cách nào có thể
cân nhắc được cụ thể, đó chính là kinh nghiệm và sự nhận thức, và khả năng
điều khiển sức mạnh.
Thần bộc như nhau, thần khải như nhau, thần mục như nhau, tăng lên từng cấp
bậc, cảnh giới giống nhau, thực lực, cũng có thể có chênh lệch rất lớn, điểm này,
các ngươi chắc là cũng rõ ràng.
Hôm nay ta sẽ để cho các ngươi xem thử một chút, thực lực tách biệt khỏi giới
hạn cảnh giới.
Ta hy vọng, các ngươi có thể học được điều này."
Levin vung bàn tay lên, viên gạch bên cạnh lật lên, từ phía dưới trồi lên một cái
kệ để vũ khí, phía trên có một loạt các loại vũ khí, ở một góc còn có súng ống
thuật pháp, nhưng đều là mấy món cấp thấp.
Khu nhà Tứ hợp viện dưới đáy biển này, vốn là dùng để làm sân tập luyện cận
chiến, những món đạo cụ này chắc chắn sẽ được chuẩn bị đầy đủ.
"Cậu chọn một món đi." Levin chỉ chỉ về phía kệ vũ khí nói.
Karen đi thẳng tới khu vực đặt các loại súng ống thuật pháp, cầm lấy một thanh
súng trường, sờ lên, sau đó lại cầm lấy một khẩu súng ba nòng, xoa xoa.
Levin khoanh tay, nhìn hành vi của Karen, trong lòng cũng rõ ràng, đây là một
người trẻ tuổi am hiểu thuật pháp, cho nên cậu ta sẽ càng có khuynh hướng sử
dụng súng ống có khả năng kích hoạt hiệu quả thuật pháp.
Thật ra, số lượng thần quan sử dụng súng ống ở bên ngoài cũng không ít, nhưng
bọn họ vẫn là thiểu số bên trong thiểu số, bởi vì súng ống chỉ giúp rút ngắn thời
gian thi triển của thuật pháp, trừ cái đó ra, nó có vẻ rất dư thừa, tương tự như
vậy thì các thần quan sử dụng súng ống trong các đội ngũ cũng đều phụ trách
việc hỗ trợ.
Karen đứng trước khu vực súng ống do dự rất lâu, sau đó hỏi: "Thưa thầy, loại
súng lục này có thể dùng thành cặp không?"
"Ta có thể cho phép cậu dùng một cặp."
"Cảm ơn thầy."
Karen cúi người, mặt lộ ra vẻ rất khó lựa chọn, sau đó đứng người lên, lấy
xuống một thanh đại kiếm từ trên kệ vũ khí.
"Ầm" một tiếng, tựa như là đoán sai trọng lượng của đại kiếm, Karen trượt tay,
đại kiếm rơi xuống trên mặt đất.
Nhưng Karen vẫn xoay người, ôm đại kiếm lên, chậm rãi quay trở về.
Pacio tiến bên tai Muri, nhỏ giọng nói: "Còn không bằng chọn một khẩu súng
thuật pháp."
Muri thì khẽ nhíu mày, hắn cảm thấy chuyện này cũng sẽ không đơn giản như
vậy.
Hai lần tuyển chọn, thật ra đều không cho phép mang theo vũ khí vào, thậm chí
ngay cả việc sử dụng Thánh khí đều rất nghiêm ngặt, bởi vì mang theo vật này
rất dễ gian lận.
Cũng bởi vậy, Karen cũng không sử dụng thanh kiếm Lưu Tư trước mặt bọn họ,
mà năng lực Karen cho thấy từ trước tới nay, càng giống như một vị Thuật Pháp
Sư.
Muri nghiêng đầu, nhìn về phía các đội viên của tiểu đội Karen đứng bên cạnh,
phát hiện ánh mắt của bọn họ còn nghiêm túc hơn so với lúc trước.
Hả?
Là nghiêm túc hơn, hay là do không kiềm chế được rồi?
Mas nhỏ giọng nói: "Mặc dù là cận chiến, nhưng đội trưởng cũng không nên lựa
chọn..."
"Cậu ngậm miệng trước đi." Blanche nói.
Mas lập tức tỉnh ngộ lại, nhìn mặt của ba người còn lại trong tiểu đội, lập tức
nói:
"Tôi tin tưởng đội trưởng."
Câu nói này ngược lại không phải là bù đắp lời lúc nãy, mà là tối hôm qua do
cậu ta không tin tưởng đội trưởng dẫn đến hậu quả là cậu ta và Blanche cùng rơi
xuống biển.
Ba người Ventura, Ashley cùng với Bart đều nhịn rất vất vả, lúc bọn họ tập hợp
ở Nhà Tang Lễ Pavaro chuẩn bị xuất phát, bọn họ tận mắt nhìn thấy ngoại trừ
vali hành lý ra thì Karen còn mang theo một cái hộp dài.
Lúc ngồi trên xe tang, bọn họ còn hỏi ý kiến đội trưởng để mở hộp ra nhìn, là
một thanh đại kiếm.
Đáng tiếc, khoảng cách giửa đại khu Dinger đại khu và thành phố York quá xa,
mà vị giáo viên Phó đoàn trưởng này vốn cũng không có hứng thú gì đối với
chuyện của mấy người trẻ tuổi này, bằng không ông ta sẽ biết ở thành phố York
từng có lần truyền ra một lời đồng:
Công chúa của Đảo Ám Nguyệt mang thai con của một thành viên trong tiểu
đội Đòn Roi Kỷ Luật, cũng tặng cho hắn ta một thanh bảo kiếm xem như tín
vật, để về sau hắn dùng thanh bảo kiếm như tín vật để lên đảo nhận lại con
mình.
Hai tay Karen nắm lấy chuôi kiếm, để mũi của thanh đại kiếm hướng xuống
dưới duy trì cân bằng, sau đó không ngừng hít thở sâu, bình tĩnh lại tâm trạng
đang căng thẳng.
Levin đưa tay ra, một thành trường thương trên kệ vũ khí rơi vào trong tay của
ông ta, sau đó trên người ông ta tỏa ra một luồng ánh sáng màu đen, đây là sức
mạnh của cấp một.
Levin hỏi: "Cậu đã chuẩn bị xong chưa?"
Karen nghe vậy, lập tức bắt đầu kéo lấy đại kiếm lui lại, lui lại, lui về sau nữa,
sau khi nới giãn một khoảng cách khá xa, dựng đứng đại kiếm lên, cắm vào
trong khe hở trên nền gạch, đáp lại nói:
"Chuẩn bị xong rồi, thưa thầy."
Cậu cho rằng kéo giãn đoạn khoảng cách này sẽ có tác dụng sao?
Levin nhìn về một đám học viên ở phía dưới, nói: "Nhìn cho kỹ, thay thế mình
vào trên người của Karen."
Nói xong, thành trường thương trong tay Levin quét ngang, cả người phóng về
phía Karen, cả người của ông ta trên đường phóng đến như để lại dư ảnh phía
sau
Karen không hề di chuyển đại kiếm, giống như là đang đem đại kiếm như là
một tấm chắn trước mặt mình.
"Trật Tự —— Lồng Giam!"
Phía dưới Levin xuất hiện một cái khối lập phương, nhưng ông ta chỉ dùng mũi
thương vẩy xuống dưới một cái, tách rời lồng giam, dùng phản lực tác dụng lên
người, lao về phía mạn sường.
"Trật tự —— Tấm chắn bảo vệ!"
"Đùng Đùng Đùng!"
Ba tấm chắn rơi xuống, nhưng mỗi lần Levin đều dự đoán trước được vị trí mà
nó rơi xuống, xách người qua khỏi, mặc dù ông ta "Không có sức mạnh" để phá
vỡ tấm chắn, nhưng những tấm chắn này cũng không thể ngăn cản bước chân
của ông ta.
Karen ngồi xổm xuống, một tay đập xuống mặt đất.
Trong chốc lát, nền gạch phía trước mặt anh xuất hiện lích nha lích nhích những
hàng gai đen trồi lên.
"Thế mà quỳ người xuống, ngu xuẩn!"
Levin dùng thanh trường thương như một cây sào, đẩy về phía trước, xoay
người lên, trường thương cũng thuận thế mà hất lên, đâm về phía Karen.
Karen lập tức triệu hồi ra một ảo ảnh, xuất hiện ở trước người mình, đây là một
loại thuật pháp cùng loại với thuật triệu hồi thế thân.
Trường thương của Levin đâm trúng vào thế thân, lại không tiếp tục dùng lực,
mà là thuận thế trượt đi, mũi thương vạch ra một loạt tia lửa nhỏ trên người của
thế thân, chờ đến khi chạm đất thì mũi thương cũng đã rực đỏ.
Tay phải của Levin ép xuống, tay trái lật lên, nửa phần trên của thanh trường
thương tiếp tục nhích lên, đâm tới Karen, giống như là một con rắn độc đang
chuẩn bị cắn người.
Ánh mắt của Karen nghiêm túc, sức mạnh của Lưỡi Đao Ám Nguyệt và Áo
Giáp Hải Thần ở trong cơ thể mình vận hành, không có biểu hiện ra ngoài, bởi
vì anh cũng không muốn mình bại lộ, điều này tất nhiên sẽ làm cho tác dụng
của hai loại thuật pháp này suy yếu đi rất nhiều, nhưng cần phải biết, người
đang đối diện, thế nhưng chỉ sử dụng sức mạnh của thần bộc!