Mục lục
Số 13 Phố Mink
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Van cầu ngài... Chủ nhân... Chủ nhân... Tôi hữu dụng... Giữ tôi lại... Giữ tôi lại

chính là một cách để đối phó... Về sau... Ngài cũng sẽ phải đối mặt với bọn họ...

Chủ nhân..."

Karen không nói gì, mà là đưa tay, nhẹ nhàng vung lên phía trên ngọn lửa, ngọn

lửa cháy lên với quy mô lớn hơn lúc trước.

"A!!!!!!"

Bernard phát ra tiếng kêu thảm thiết, hắn ta vừa kêu thảm thiết vừa cầu xin

Karen.

Trước lúc tuyệt vọng lại cho thấy hy vọng mong manh lập đi lập lại nhiều lần,

cách hành hạ này giày vò hắn triệt để.

Karen đứng bên cạnh quan tài, nhìn Bernard, tiếp tục trầm mặc.

Thời gian một giờ đã trôi qua.

Bernard cầu xin suốt một giờ, cũng tuyệt vọng suốt một giờ, hắn tựa như là một

cây mía, bị nhai nhai gặm gặm lặp đi lặp lại, giày vò hết lần này đến lần khác.

Cuối cùng còn thừa lại một phút cuối cùng, Karen đưa tay, giảm bớt ngọn lửa,

để một phút đồng hồ trở thành một giờ đồng hồ.

"Ngươi..."

Cả người Bernard bởi vậy mà hỗn loạn triệt để, hắn chửi rủa Karen một hồi, lại

cầu xin Karen một hồi, hét lên tên của cha và mẹ mình một lúc, một lúc lại kêu

tên của Pall, ý thức cả người đã hoàn toàn chia năm xẻ bảy.

Cuối cùng,

Karen chơi chán rồi.

Bernard đã mất đi ý thức, một chút năng lượng linh tính còn lại cũng không còn

đủ để duy trì suy nghĩ và tư duy của hắn, hắn triệt để chết rồi.

Đợi đến khi ngọn lửa Trật Tự đã tắt, mang ý nghĩa rằng bộ thi thể này đã bị

thiêu đốt xong, tương đương với việc thực hiện một lần Thanh Tẩy triệt để.

Karen đậy nắp quan tài lên, sau đó phủi tay, đi ra khỏi hang động.

Chỉ chốc lát, trận pháp dịch chuyển bên ngoài được khởi động, cái hang động

này, không, là cả hòn đảo nhỏ này, đều quay lại vẻ yên tĩnh.

Sau đó lại hai giờ trôi qua, trời đã sắp sáng rồi, nhưng trước cửa hang, lại xuất

hiện bóng dáng của Karen một lần nữa.

Karen một lần nữa đi bên cạnh quan tài đá, đưa tay đẩy nắp quan tài chính mình

đậy lên lúc nãy.

Thi thể của Bernard vẫn nằm yên ở chỗ này như cũ.

Karen giơ tay lên lần nữa, sợi xích màu đen từ xuất hiện dưới chân hắn, lan tràn

đến trên người của Bernard.

"Trật tự thức tỉnh!"

Sử dụng Trật Tự – Thức Tỉnh lên một bộ thi thể đã hoàn toàn hết sạch năng

lượng linh tính, cơ thể hoàn toàn không động đậy.

Ai,

Là do mình nghĩ nhiều rồi sao?

Có điều, Karen không có vội vã thu hồi xiềng xích dưới chân của mình lại, vẫn

còn tiếp tục thử dùng Thuật Thức Tỉnh, đối với anh mà nói, sự tiêu hao để duy

trì Thuật Thức Tỉnh rất nhỏ, nhỏ đến mức không cần để ý, nhất là đối một cái

xác không còn tác dụng.

Nhưng kiên nhẫn luôn luôn có giới hạn, đang lúc cuối cùng Karen muốn thừa

nhận là mình đã nghĩ quá nhiều rồi nên chuẩn bị thu hồi xiềng xích lại, đột

nhiên, Karen thông qua xiềng xích cảm giác được một nơi nào đó trên người

của Bernard tựa như có một vết rách xuất hiện, đang cùng mình lôi kéo nhau.

Karen lập tức tiếp tục gia tăng sức mạnh của xiềng xích, cùng nó tiến hành

giằng co.

Cuối cùng thì giống như thứ gì đó bị phá vỡ, một luồng năng lượng linh tính từ

đầu của Bernard, nói chính xác thì là từ vị trí hai con mắt của hắn tràn ra ngoài,

bắt đầu khuếch tán đến toàn thân của hắn, lập tức, Thuật Thức Tỉnh có tác dụng.

Cơ thể Bernard, vậy mà lại được thức tỉnh một lần nữa!

Nhưng thuật thức tỉnh vừa kích hoạt thành công lại rất nhanh bị ngừng lại, năng

lượng linh tính mình sử dụng lại rất nhanh bị hoàn trả lại, bởi vì một nguồn

năng lượng linh hồn xuất hiện.

Khi thể xác này có lại năng lượng linh hồn, điều này có nghĩa rằng hắn ta vẫn

chưa chết, năng lượng linh tính trong cơ thể đã có "Chủ nhân", tất nhiên cũng

không cần phải Thức Tỉnh.

Bernard mở mắt ra, nhìn về phía Karen, ánh mắt lạnh lẽo tới cực điểm.

Bởi vì hắn biết, tất cả những tra tấn hắn đau đớn chịu đựng lúc trước, bây giờ đã

uổng phí toàn bộ!

Phải biết, thế nhưng là hắn vừa mới tại chịu đựng sự tra tấn như Địa Ngục,

không, cho dù là Địa Ngục, cũng không đáng sợ như những gì mà hắn ta vừa

mới xảy ra!

Hắn ta tuyệt vọng, lần này hắn đã hoàn toàn tuyệt vọng.

Karen cười hai tiếng, cảm khái từ đáy lòng mà nói:

"Ha ha, Bernard, ta thật sự có chút bội phục ngươi rồi đấy!

Bên trong đôi mắt này của ngươi vậy mà giữ cho ngươi cái mạng thứ hai, đây

chính là thù lao bọn chúng cho ngươi để giết chết Philias nhỉ, cũng là cách thức

an nghỉ mà bọn hắn cho ngươi."

Karen nghiêng người về trước, cẩn thận nhìn chằm chằm hai mắt của Bernard,

tiếp tục nói:

"Đây thật sự là Con mắt Ám Nguyệt sao?

Ngươi rõ ràng có thể xem đôi mắt này như Thánh Khí truyền thừa, giao cho hậu

duệ nhiều đời sau bảo quản, dù sao đến lúc đó ngươi cũng có thể thông qua

năng lượng linh tính và năng lượng linh hồn trong đôi mắt này, sau đó tìm kiếm

một thể xác mới để phục sinh.

À, nhưng mà ngươi không nguyện ý giao cho hậu duệ của mình, bởi vì ngươi

không tín nhiệm bọn họ, ngươi còn muốn giữ lại cơ thể của mình, cho nên mới

dùng côn trùng do Philias nuôi dưỡng ra.

Bernard, ngươi thật là tham lam, cũng thật quá ích kỷ."

"Ta nguyền rủa ngươi: Ngươi sẽ có kết cục giống như Philias, ngươi và người

bên cạnh ngươi, đều sẽ rơi vào kết cục bi thảm!"

"Được rồi được rồi, ta biết, ta biết, nhưng trước lúc ta rơi vào kết cục thảm

thương đó.

Tiểu thư Pall, là của ta.

Đôi mắt này của ngươi, cũng là của ta.

Ta,

Ranedal,

Tất cả đều muốn."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK