đầu” cũng không phải là do ông lão trước mắt này đã sắp xếp xong mọi thứ, mà
là địa vị của đứa “Con đỡ đầu” này đã đủ để cho gia tộc của hắn đều phải cảm
thấy run rẩy. Nguyên nhân mà Dis không nói tên cho hắn biết là bởi vì…cái tên
này bây giờ đã quá vang dội.
“Vậy thì… ta có chút đồ để ở nhà, không phải tài sản giáo hội, mà là đồ vật do
chính ta săn bắt được, ta muốn làm quà để tặng cho nó, ngài cảm thấy có thể
sao?”
“Về sau đi, về sau ta sẽ để nó tới nơi này.”
“Được rồi, cảm ơn ngài.”
Sau đó trong hành trình thì Dinesen rất vui vẻ.
Nhưng mà mặc dù tốc độ duy chuyển của con thằn lằn băng rất nhanh, cái trạm
gác cũng đã ở sâu trong vùng tuyết phủ này nhưng vẫn phải mất cả ngày mới đi
đến được nơi cần đến.
Băng tuyết đã sớm phủ kín tất cả những dấu vết đã từng tìm kiếm trước đấy,
trông khu vực này cũng không có gì đặc biệt.
Nhưng mà Dinesen vẫn tìm được chính xác điểm vào, hắn tự mình xuống dưới
triệu hồi ra một cái tế đàn ẩn sâu dưới nền tuyết, bắt đầu tiến hành bố trí.
Rất nhanh, tế đàn khởi động, một luồng ánh sáng màu lam xuất hiện ở phía
trước.
Dinesen hít sâu một hơi, nói: “Chúng ta đi vào đi.”
“Ta đi vào, ngươi ở lại nơi này.”
“Không, thế nhưng mà…”
“Ta sẽ đi ra, ở bên ngoài ta còn có việc muốn làm, đến lúc đó ta cần ngươi đưa
ta trở về.”
“Được rồi, ta đã biết, ta sẽ chờ ngài ở đây.” Dinesen vỗ vỗ cái túi tiếp tế mang
theo.
Dis nhẹ gật đầu, đi vào, rất nhanh, ánh sáng biến mất.
Khác biệt với vùng bão tuyết bên ngoài, thế giới bên trong mặc dù cũng là một
vùng tuyết trắng mênh mông nhưng lại không có tuyết rơi.
Lão Hoven bay ra từ trong quyển sách, đứng ở bên cạnh Dis.
“Tên nhóc kia chắc là đã sớm muốn giải thoát, nếu như ngươi không đi ra thì
hắn sẽ tự đóng băng bản thân ở ngoài đó sau khi ăn hết đồ ăn.”
“Ta biết.”
“Ai, Dis, mặc dù đã đi tới nơi này, nhưng ngươi xác định thật sự muốn xâm
nhập vào đó nữa sao, ở ngoài ngươi còn có người nhà, còn có Karen.”
“Karen đã không cần ta trông nom, nó có thể tự chăm sóc bản thân, cũng có thể
trông nom trong nhà, nếu người sống đã không cần ta lo lắng, vậy thì nên vì
người nhà đã chết mà làm vài chuyện.
Hoven, ngươi cũng biết rõ, rốt cuộc ta đã phải nhẫn nại bao lâu, cho tới bây giờ
ta đều không phải là một con người rộng lượng, cũng giống như là năm đó khi
trả thù gia tộc Filsher vậy.”
“Được được được, ta đi cùng ngươi được chưa, ta bò từ trong mồ ra không phải
là vì đi theo ngươi sao, thật ra, vừa mới nãy ta cũng chỉ là nói vài lời sau cùng
thôi, bởi vì ta đã không kìm nén nổi sự hưng phấn.”
“Đi thôi.”
Dis cất bước tiến lên, nhưng mỗi một bước đều có thể lướt đi một khoảng cách
rất xa.
Lão Hoven vừa theo sau vừa nói: “Quả thật rất lạnh, nên kiếm cái bìa sách bọc
ở ngoài trước khi vào đây.”
Sau khi đi được một đoạn, phía trước xuất hiện một đường mạch băng kéo dài,
hiện ra rất rõ ràng trong cái thế giới mà tất cả đều là một màu trắng xoá này, tiếp
tục tiến tới dọc theo cái mạch băng này thì đột nhiên khu vực trước mắt trở nên
sáng sủa.
Đằng trước là một sườn núi dốc đứng vô cùng, phía dưới là khu bồn địa rộng
lớn, mà khu vực trung ương bồn địa thì có một tòa cung điện uy nghiêm.
Phía trên cung điện, có huyễn ảnh khổng lồ của nữ thần đang nhảy múa, ngoài
cổng chính của cung điện cũng có lá cờ đang phất phời, một cảnh tượng tĩnh
lặng nhưng lại có động thái vô cùng quỷ dị.
Mà cái đường mạch băng này thì tiếp tục kéo dài thẳng đến khi chạm tới góc
tường cung điện.
Lão Hoven chỉ vào nó cười nói: “Dis, ngươi đoán xem đây là dấu vết do ai để
lại? Ai có thể nghĩ tới, vệt nước tiểu mà nó để lại khi trước thế mà giúp nhà
thám hiểm theo sau định vị được nơi này.”
Trong kỷ nguyên trước, Ranedal vì truy tìm Thời Gian cấm kỵ mà từng đến đây,
còn để lại một bãi nước tiểu nơi góc tường.
Nhưng hiển nhiên là Dis cũng không có hứng thú với cái đề tài này mà là cực
kỳ nghiêm túc nói: “Không giống khi trước, trước kia cũng không có những
cảnh tượng này.”
“Ừm?” Lão Hoven kinh ngạc một chút, “Nói cách khác là sau này mới có sự
thay đổi, là cái gì dẫn dắt để nơi đây thay đổi đây, bởi vì Chư Thần trở về sao?”
“Chắc là vậy.”
“Vĩnh Hằng yên lặng suốt hai kỷ nguyên, lần này cũng sẽ trở về… Trật Tự
Thần Giáo các ngươi rốt cuộc phải ngăn cản bao nhiêu kẻ hùng mạnh sắp trở về
đây.”
Dis nhắc nhở: “Phải gọi là Trật Tự Thần Giáo của chúng ta, ngươi đã đem
Nguyên Lý Thần Giáo bán cho Karen.”
“Ha ha.”
Lão Hoven có chút bất đắc dĩ mà cười cười, sau đó ngồi xổm xuống, một tay
phủ lên trên mặt tuyết, một dòng ý niệm óng ánh ngay lập tức nhanh chóng tràn
ra xung quanh, sau đó lại tản ra thành vô số giọt nước.
Dis thì đứng ở bên cạnh, yên tĩnh chờ đợi lão Hoven thăm dò xong. Không bao
lâu, những giọt nước kia lại ngưng tụ về, hội tụ lại thành dòng rồi nhanh chóng
thu về trong lòng bàn tay của lão Hoven
“Ta nhìn thấy vết tích còn sót lại của đường hầm dịch chuyển đã được liên
thông lúc trước khi bọn hắn tiến hành thăm dò nơi này, khi đó bọn hắn cũng
không có đi vào cung điện từ cổng chính, mà là vào từ nơi khác, giống như là đi
trộm mộ vậy, khi đó ngươi cũng vào trong bằng cách đó sao?”
“Ừm.”
“Ta đã xem xét tư liệu điều tra, trên đó có viết rằng bố cục bên trong cung điện
cũng giống như hình thức của một lăng mộ, khu vực bên trong được phân chia
dựa theo hệ thống của Vĩnh Hằng, có nơi sinh hoạt và làm việc của tín đồ cấp
cao, cũng có nơi của thần chi nhánh và Chủ Thần, thậm chí bên trong còn trưng
bày đủ mọi thứ, giống như là có người …có Thần đã từng sống ở bên trong.
Ngay cả rượu đỏ trong ly cũng không bị biến chất.
Còn thiếu một cái quan tài.”
“Trên tư liệu viết không sai, giống như khi ta đi vào trong đó, chỉ có điều khi đó
ta nóng lòng cứu người đưa ra ngoài trị liệu, chưa kịp nhìn kỹ, mà bên trong có
rất nhiều cấm chế không thua gì Trật Tự Thần Điện.”
Lão Hoven đứng người lên, phủi tay:
“Vẫn may là từ lần đó thì Trật Tự Thần Giáo đã từ bỏ thăm dò nơi này, nếu như
bây giờ bọn hắn còn tiếp tục tổ chức đoàn điều tra đến thăm dò mà nói thì hẳn là
sẽ phát hiện một sự thay đổi đáng kinh ngạc.
Đó chính là,
Tất cả cấm chế trong toà cung điện này đều đã được giải trừ.
Lần này chúng ta đi vào trong thậm chí có thể trực tiếp dùng tay đẩy cổng chính
ra mà bước vào.
Mặc dù giống, nhưng nơi này tuyệt đối không phải là một lăng mộ.
Nó càng giống như một toà cung điện bị phong ấn, hiện tại, nó đã mở ra, chắc là
đang đợi chủ nhân của nó trở về.”
Lão Hoven vừa dứt lời, nơi này vốn không có tuyết rơi, bỗng nhiên lại có những
bông tuyết màu đỏ máu rơi xuống.
Bông tuyết đang chồng chất, đồng thời cũng đang tan rã, dần dần để cho phần
băng tuyết ở trước cổng cung điện trở nên trong suốt, thứ bị bao phủ bên trong
dần dần hiện ra.
Một người phụ nữ quỳ sát trước cổng cung điện, giống như là đang chuộc tội,
trên người mặc thần bào tượng trưng cho Trật Tự Thần Điện.
Lúc này, người phụ nữ từ từ quay đầu lại, nhìn về phía nơi này.
Trong bầu trời xuất hiện gương mặt lạnh lùng của một người phụ nữ, đây là
pháp thân đang được ngưng tụ, nhưng bên trong đôi mắt của pháp thân lần là
một màu xanh lam tĩnh mịch.
Bà ta là vị Trưởng Lão Thần Điện tổ chức lần thăm dò cuối cùng, sau đó chết ở
nơi này - Lefenlina.
Ý niệm mạnh mẽ đảo qua, giọng nói lạnh lẽo thốt ra từ trong miệng pháp thân:
“Toàn bộ thế gian thuộc về Vĩnh Hằng; cặn bã Trật Tự làm bẩn thánh địa sẽ bị
xóa đi.”
Lão Hoven thấy thế, lập tức lui đến sau lưng Dis.
Dis mở tay ra, Lưỡi Hái Chiến Tranh xuất hiện trong lòng bàn tay, rất bình tĩnh
đáp lời:
“Đáng tiếc, thế giới bây giờ là của Trật Tự.”