"Ừm, vui vẻ là rất quan trọng, nhưng ngài có nghĩ tới rằng đến lúc chúng ta trở
về còn cần phải dùng chiếc thuyền cát này, còn phải rửa sạch cái vũng này
nữa!"
Neo sửng sốt một chút, nói: "Là do ta sơ sót."
"Vừa nãy ta cũng không có phun cái quả nguyền rủa kia ra là vì muốn bớt chút
phiền phức cho việc lau dọn cái thuyền này."
"Lời này của cậu vốn là cho đổ thêm nước vào trong bình tương, cậu nghĩ lúc
cậu nuốt cái quả kia xuống ta không để ý đến biểu cảm của cậu a, ta nhìn thấy
sự vui vẻ trong mắt cậu đấy."
"Đó là do ngài hoa mắt thôi."
"Ha ha."
Ventura hô: "Đội trưởng, chủ nhiệm, bên ngoài có một đoàn người tới gần."
Neo hỏi: "Vì cái gì mà cậu lại xếp đội trưởng ở trước chủ nhiệm thế?"
"Bởi vì... Bởi vì..." Ventura thật không nghĩ tới chủ nhiệm sẽ chú ý vào chuyện
này.
Karen trực tiếp ra lệnh: "Giải quyết bọn hắn."
"Vâng!"
"Vâng!"
Chỉ nghe một tiếng nổ vang, đám người vốn đang bao vây, từng bước đến gần
thuyền cát dừng chân lại.
"Ầm!"
Một người đá đáp xuống, để mặt cát bốn phía run lên theo.
"Ha ha."
Ventura chống hai tay ra, đập đập nắm đấm vào nhau, đồng thời vặn vặn cái cổ,
trong cổ họng phát ra tiếng cười thô kệch.
Neo đi ra khỏi thuyền cát cười nói: "Sao thằng nhóc này nhiều động tác thừa
thế, đang bắt chước lấy ai vậy?"
"Ta không có thói quen dư thừa như vậy lúc chiến đấu."
"Ha ha, cậu không có?" Neo hừ lạnh một tiếng, "Ta vẫn luôn tò mò về một
chuyện đấy, Karen."
"Bây giờ không phải là thời điểm để trả lời câu hỏi."
Neo nhẹ gật đầu, nói: "Đó chính là làm sao cậu có thể vừa hành động một cách
rất đúng mực mà vừa không cần mặt mũi giống như ta?"
"Cần trả lời không?"
"Không, không cần, ta chỉ là muốn nói ra để trào phúng cậu một chút thôi."
Karen chuyển ánh mắt nhìn về phía bên ngoài, lười nhác mà phản ứng với Neo.
Lúc này, chiến đấu đã bắt đầu.
Ventura hóa khổng lồ mạnh mẽ lao tới, một người hấp dẫn phần lớn hỏa lực của
kẻ địch, Muri cầm khiên tròn và đoản đao trong tay xử lý xung quanh, trợ giúp
Ventura giải quyết những kẻ còn sót lại.
Alfred vẫn luôn duy trì vị trí, Ánh Mắt Mị Ma lần lượt phát động huyễn thuật để
tấn công đám cướp sa mạc kia.
Về phần Philomena, công việc của cô thì càng đơn giản hơn, một người một
mình bay ở bên ngoài, mỗi lần xuất hiện đều giết chết một hoặc hai tên cướp.
Bọn cướp sa mạc trong khu vực này đã xem như là khá mạnh và hung hãn, thậm
chí có thể được gọi là tinh nhuệ, nhưng đoàn người này của Karen thế nhưng là
tiểu đội tinh nhuệ bên trong Thần Giáo chính thống.
Mặc dù lần này vì che giấu tai mắt của người khác nên không thể mang theo
toàn đội, nhưng những người ở đây đều là đại biểu cho chiến lực.
Cho nên, vốn là đám cướp kia đang bao vây, trực tiếp biến thành cuộc đồ sát
nhằm vào bọn chúng.
Toàn bộ quá trình, Karen và Neo thậm chí cũng không cần ra tay.
Nhớ tới tình hình lúc mình vừa tới Wien, còn phải cùng với người trong trang
viên Ellen lo lắng trước sự bức ép của gia tộc Rafael và vương thất Wien, bây
giờ nhìn lại mình đã có một tiểu đội hơi có sức chiến đấu.
"Hô..."
Karen thở ra một hơi.
Neo giống như là có thể xem thấu tâm tư của Karen, mở miệng nói: "Có phải có
một loại cảm giác thành tựu hay không?"
Karen trầm mặc.
"Ha ha, ta cũng bị cậu cảm động lây, dù gì thì tiểu đội của cậu cũng là thuộc hạ
dưới trướng của ta, bao gồm cả bản thân Karen cậu."
"Câu nói sau cùng đừng nên thêm vào, nếu không thì sẽ cảm thấy buồn nôn."
"Đây không phải là sự thật sao? Đúng, tên nam bộc kia của cậu làm việc rất tốt
đấy, lúc lên kế hoạch cũng giúp đỡ ta không ít."
"Ừm, trong kế hoạch của Alfred, ngài nằm vào trong quan tài thì thích hợp hơn
đấy."
"Nghĩ hay nhỉ, trước khi ta chết..."
"Sẽ tự thanh tẩy cơ thể mình?"
"Không, là lúc cậu thức tỉnh ta, thì ta sẽ tự sát ở ngay trước mặt cậu."
"Ngày bình thường cũng không nhìn ra ngài cương nghị đến như vậy."
"Lúc ta chết thì chắc chắn phải chơi cho đã rồi mới chết, ta sẽ không chết trước
khi ta muốn, ta chắc chắn đấy."
"Chúng ta là đang thám hiểm, ngài nói chuyện khiêm tốn một chút."
"Được rồi, tốt. Chờ sau khi tiêu diệt bọn hắn, chúng ta có thể tiến vào bước kế
tiếp, đích đến ở ngay phía trước, ai, thật chờ mong sao."
Cuộc chiến đấu nghiêng về một phía cũng không kết thúc quá nhanh, chủ yếu
vẫn là do phải bỏ chút thời gian để truy sát những kẻ chạy trốn.
Nhưng mà chờ đến khi bọn họ quay trở về, đội trưởng của bọn họ đã chuẩn bị
xong bữa tối.
Bánh mì nướng sẵn ở trang viên Ellen, nồi nước sôi lại bỏ thêm vào thịt bò,
tương và ớt, cuối cùng bỏ thêm một nắm rau quả.
Mọi người ăn rất vui vẻ, bản thân Karen ngược lại là ăn không bao nhiêu, bởi vì
mùi vị kia để anh nhớ tới món mì ăn liền vị bò hầm ở đời trước.
Sau khi bữa ăn tốt kết thúc, đám người trước hết xử lý thi thể, che giấu thuyền
cát, cuối cùng đeo ba lô trên lưng, xuất phát theo chủ nhiệm mà bước đi dưới
ánh sao.
Thật ra Karen đã từng chần chờ, toàn bộ quá trình thám hiểm có phải đã hơi quá
thuận lợi rồi không?
Dưới tình huống bình thường, sự thuận lợi này sẽ để cho anh theo bản năng mà
sinh ra một loại cảm giác nguy cơ.
Nhưng nghĩ lại, thực lực phía bên mình vốn là đã được cam đoan, quan trọng
nhất Neo là người phụ trách dẫn dắt cả đoàn, hắn không chỉ là Neo, hắn gần như
kế thừa toàn bộ ký ức của Philias, mà chưa kể Philias là hậu duệ trực hệ của
Giáo Hoàng Điên có học thức sâu rộng, bản thân Neo cũng có được kinh
nghiệm thám hiểm vô cùng phong phú.
Nói cho cùng, đã đứng ở trên vai của tiền bối mà nếu khắp nơi vẫn mờ mịt thì
ngược lại mới thật sự là không hợp lý.
"Đến rồi."
Neo dừng bước, phía trước là đất cát, ừm, nơi này vốn toàn là đất cát.
Đứng ở chỗ này, Karen cũng không có cảm giác được điều gì bất thường.
Neo ngồi xổm xuống, lấy ra mấy quyển sách để ở dưới đất.
Ventura tò mò nói: "Muốn mở cửa ra vào, cần nhiều chương trình như vậy sao?"
Neo không trả lời.
Karen trả lời thay: "Không, hẳn là do chủ nhiệm của chúng ta không biết quyển
trục nào có thể mở ra, nên đành mang hết theo để thử một lần."
Neo nhịn không được mà mở miệng nói: "Nói mấy lời đó vào lúc này rất dễ làm
giảm sĩ khí đấy, cậu không biết à?"
"Ta cảm thấy ta là đang làm cho bầu không khí sống động hơn."
"Được rồi cậu cứ tùy ý, dù sao những quyển trục này cũng đều không rẻ, lãng
phí thì cũng lãng phí, cuối cùng cũng tính vào trong chi tiêu cho lần hành động
này."
"Ta vốn là không chờ mong gì ngài sẽ bỏ tiền ra."